Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 110 : Múa

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Mùa hạ nóng bức dần đi qua, trong cung các vị chủ tử có thân phận đã thay đổi sa y, bỏ đi cây quạt trong tay, trâm cài cũng từ ngọc thạch đổi thành các kiểu dáng khác. Có cung nữ dụng tâm kín đáo muốn hấp dẫn hoàng thượng, đầu tư vào y phục trang sức một phen, nhưng vì phải tuân thủ quy củ trong cung, làm những người này phải phí sức khổ tâm, đáng tiếc cả trái tim hoàng thượng đều đặt trên người hoàng hậu, không ai hấp dẫn được sự chú ý của hoàng thượng.



Cung Khôi Nguyên đã tân trang xong từ lâu, trong phòng được khảm dạ minh châu nhưng vì hoàng tử Điện Hạ nên toàn bộ đều tháo xuống, đổi thành đèn ngọc Lưu Ly xinh đẹp, phải làm như vậy vì một vị quan viên Công Bộ nào đó từng vô tình nói, dạ minh châu có thể gây hại cho cơ thể.



Dạ minh châu là vật hiếm lạ tất cả mọi người đều biết, rất nhiều người không rõ vì sao hoàng hậu không cần dạ minh châu, cho nên bên ngoài đã có không ít người nhanh chóng khen hoàng hậu tiết kiệm, loại hiểu lầm tốt đẹp này làm Hạ Hành cảm thấy nên để nó tiếp tục lan truyền như vậy.



Mặc dù có người biết hoàng hậu cứ ở cung Thiên Khải như vậy sẽ không hợp quy củ, nhưng hoàng thượng đã nói, cung Khôi Nguyên mới tân trang không lâu, nên không tốt với đứa bé mới sinh. Nhưng vì tháng sáu đã qua, ngày lành chuyển nhà phải chờ đến tháng hai sang năm mới có, cho nên ngày hoàng hậu nương nương dọn đến cung Khôi Nguyên được định vào hai năm sau ngày 12 tháng 2 năm Gia Hựu, cũng là ngày trăm hoa đua nở, đương nhiên hiện tại vẫn cùng tiểu Điện Hạ ở trong cung Thiên Khải.



Hoàng thượng nhà người ta đã quyết định như vậy, trong triều cũng không có ai dám nói nhiều, tình cảm Đế Hậu thâm hậu, người ngoài như bọn họ rảnh rỗi quản này kia chẳng phải sẽ làm hoàng thượng chán ghét sao, huống chi thái hậu nương nương nhà người ta cũng không có ý kiến, cần gì bọn họ phải hàm cật la bặc đạm thao tâm [1]?



[1] hàm cật la bặc đạm thao tâm: chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn; lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng. (Nguồn: https://www.wattpad.com)



Khúc Khinh Cư ngẫu nhiên cũng sẽ nghe một ít tin đồn bên ngoài về bản thân, phần lớn đều nói diện mạo mình tựa thiên tiên, tâm địa thiện lương, cần kiệm yêu dân, tuy nàng cảm thấy lời đồn về hoàng hậu nương nương và mình chẳng có dính dáng gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, phía sau những tin đồn này có bóng dáng Hạ Hành thao túng.



Hạ Hành dùng thủ đoạn như vậy bảo vệ nàng, nàng thật sự rất hưởng thụ, cho nên nàng cũng không đành lòng phá vỡ cái đài của Hạ Hành, ngẫu nhiên cũng sẽ lấy danh nghĩa hoàng hậu thưởng cho một số nữ tử thiện tâm có tiếng của triều Đại Long. Thậm chí sau sinh thần vào tháng chín của mình nàng còn tự mình ban thưởng cho một nữ nhân đã tái giá khi cứu mấy đứa trẻ trong lửa lớn.



Nữ tử này vì tái giá mà bị cả thôn châm chọc, nhưng sau khi chiếc khăn tay được thêu ‘Cân quắc bất nhượng tu mi’ [2] được Khúc Khinh Cư ban thưởng xuống, nàng ấy bỗng trở thành phụ nhân được toàn bộ người trong huyện tôn trọng, không vì nàng ấy từng tái giá mà xem thường nàng, ngược lại trở nên khách khí hữu lễ với nàng.



[2] cân quắc bất nhượng tu mi: nữ nhân không thua gì nam nhân.



Khúc Khinh Cư tự nhận mình không có khả năng làm nên lịch sử, nhưng nàng lại muốn làm một số chuyện bản thân có thể làm. Trên thế gian này nam nhân một thê nhiều thiếp còn có thể được khen ngợi là phong lưu, vậy thì vì sao không chấp nhận một nữ nhân đã tái giá?
Khúc Khinh Cư thu lại dáng đứng, không lập tức ngồi xuống, mà lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Bảo người lấy nước đến, ta muốn tắm rửa."



Đợi sau khi Mộc Cận lui ra ngoài, Khúc Khinh Cư đi đến trước cửa sổ nhìn cây ngô đồng bên ngoài, thở dài một hơi. Cách lần Hạ Hành uống say đó đã gần hai tháng, mỗi khi nhớ đến biểu cảm ủy khuất không cam lòng của Hạ Hành, nàng lại cảm thấy có phải bản thân hơi lãnh tình với Hạ Hành rồi không.



Nhưng nàng là người lý trí lớn hơn tình cảm, khiến nàng mất lý trí đối đãi với một người nam nhân, như vậy không phù hợp với phong cách của nàng, điều nàng có thể làm là chỉ khi đối phương đối tốt với nàng, thì nàng cũng sẽ đối tốt với người đó; nếu đối phương vô tình, nàng cũng sẽ không vứt tự trọng đi nịnh hót, trên thế giới này, mặt trời vẫn luôn mọc như thường mà thôi.



Ngày mùa thu đêm lạnh như nước, nhưng ánh trăng lại đặc biệt sáng ngời, Hạ Hành xử lý xong chính sự thì vội vàng chạy về hậu điện, dù sao hắn vẫn còn nhớ Khúc Khinh Cư đã đồng ý sẽ múa cho hắn xem đấy, kết quả chờ hắn chạy đến hậu điện, lại chỉ bổ nhào vào một phòng trống rỗng, ngay cả bóng dáng Khúc Khinh Cư cũng không thấy.



"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương mời ngài đến tây điện cung Khôi Nguyên." Ngân Liễu mang theo một đèn lồng mỹ nhân, đứng ở cửa quỳ gối nói: "Mời."



Hạ Hành cũng không buồn bực, ngược lại tâm tình rất tốt đi theo Ngân Liễu, hậu điện cung Khôi Nguyên cũng không xa, nhưng điều Hạ Hành tương đối bất ngờ chính là, trên con đường ảm đạm khác thường này, cái dễ thấy nhất chính là đèn lồng Ngân Liễu cầm theo, trên đèn lồng vẽ mỹ nhân một thân Hồng Y, vươn người muốn bay.



Khi đi đến cung Khôi Nguyên, Hạ Hành nhìn thấy cửa tây điện khép chặt đèn đuốc sáng trưng, hai cung nữ giữ ở cửa, trừ mấy thứ đó ra, hắn chẳng nhìn thấy gì.



Đám người Tiền Thường Tín đi theo phía sau Hạ Hành cảm thấy tò mò, hoàng hậu nương nương đang chơi trò thần bí gì thế?



"Hoàng thượng, mời." Ngân Liễu cười dẫn người đến tây điện, rồi quay đầu nhìn đám người Tiền Thường Tín phía sau hắn.



"Các ngươi đều ở bên ngoài, không có ý chỉ của trẫm, không được tiến vào." Hạ Hành phất tay, ý bảo không cần Ngân Liễu dẫn đường, đi thẳng đến cửa đại điện, thấy hai cung nữ thủ vệ hành lễ với mình xong, rồi lập tức lui xuống, trong lòng càng tò mò, không biết hoàng hậu sẽ biểu diễn cho hắn xem vũ đạo gì?



Hắn hít một hơi, đưa tay chậm rãi đẩy cửa điện ra, chỉ thấy trong điện màn sa bay lượn, trong hơi nóng ngập tràn, như tiên cảnh. Nhưng những thứ này cũng không hấp dẫn người nhất, để hắn không dời mắt được, đó là vô số đèn hoa sen bạch ngọc nổi lơ lửng trên mặt nước, nơi đó có một bồn hoa lớn trôi bồng bềnh, giữa đài hoa, là một mỹ nhân mặc quần đỏ thắm đang nằm nghiêng trên đó.