Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 14 : Đối thủ như heo?

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


Hoàng cung của triều đình Đại Long được mở rộng xây dựng và sửa chữa lại dựa trên nền móng của tiền triều, hồi đầu người của Hạ gia sau khi lật đổ hôn quân của tiền triều, đã chỉnh đốn lại không ít những danh gia vọng tộc hoang dâm phóng đãng. Nên việc tu sửa hoàng cung, đã cố gắng hết sức đi theo con đường đơn giản phóng khoáng.



Khúc Khinh Cư đi theo vị cung nữ dẫn đường, không ngừng lướt qua những tòa nhà với kiến trúc rất tinh tế, bất kể là vị đế vương khai quốc hồi đầu đã tiết kiệm ra sao, thì trên dưới vương triều Đại Long hiện giờ tuy không xa xỉ đến mức thành phong trào, nhưng chí ít cũng là ăn ngon mặc đẹp, an cư lạc nghiệp.



“Đoan vương phi, mời đi bên này,”



Người dẫn đường là một cung nữ được trọng dụng lại có phẩm cấp bên cạnh Kính phi, lúc đến thái độ của vị cung nữ này cũng bình thường thôi, nhưng sau một thoáng liền thay đổi ngay, nhún thân mình xuống rất thấp. Từ một cung nữ nhỏ nhoi leo lên được vị trí này, điều quan trọng nhất chính là phải có cặp mắt tinh tường, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoan vương phi nàng ta đã hiểu ra, Đoan vương phi đã khác ngày xưa rồi.



Bất kể nương nương có thích Đoan vương phi hay không, thì phận làm cung nữ như nàng ta, cũng không có cái gan đi đắc tội với Đoan vương phi, nàng cung kính dẫn người đến cổng lớn của cung Chung Cảnh xong, sau đó lui sang đứng một bên, để Đinh ma ma hầu hạ bên cạnh nương nương dẫn người bước vào trong cổng.



Lụa Vân Cẩm thượng hạng nhẵn mịn lặng lẽ quét qua mặt đất, nàng ta liếc nhìn tà váy đỏ lướt đi, ngẩng đầu lên sững sờ, chỉ thấy trong làn ánh sáng ngược chiều, bóng lưng đỏ rực bước từng bước từng bước vững vàng ổn trọng.



“Vương phi và hai vị trắc phi ngồi đợt một lát, nương nương sẽ ra ngay bây giờ thôi,”



Đinh ma ma vẫy tay bảo tiểu cung nữ dâng trà, rồi đích thân bưng tách trà đặt trước mặt Khúc Khinh Cư, cười khẽ nói:



“Lão nô chúc mừng vương phi đã khỏi bệnh.”



“Đinh ma ma khách khí rồi,”



Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, lịch sự đưa tay ra đón,



“Là nhờ phúc của mẫu phi và vương gia, mấy ngày qua không thể tới bên cạnh hầu hạ mẫu phi được, phận làm con dâu như ta thật là bất hiếu, nương nương đã không tức giận lại còn quan tâm đến, đúng là ta đã không phải rồi.”



Ánh mắt của Đinh ma ma rơi xuống chiếc vòng tay đỏ tươi như máu trên cổ tay trắng nõn nà, mỉm cười nhún người đáp:



“Nương nương biết thân thể của vương phi không khỏe, sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này đâu, thân thể vương phi có thể tốt lên, chính là điều nương nương mong chờ nhất.”


Khúc Khinh Cư nhìn thấy nụ cười trên mặt Kính phi càng lúc càng dịu dàng, thì vẻ ngưỡng mộ hiếu kính trên mặt lại càng lúc càng rõ ràng hơn:



“Vương gia và con dâu ở bên ngoài cung, không thể ngày ngày hiếu thuận với mẫu phi được, chẳng qua là muốn những món đồ nho nhỏ này sẽ khiến mẫu phi cảm thấy vui vẻ hơn. Mẫu phi vui vẻ, là chuyện tốt đẹp nhất đối với vương gia và con.”



Phùng Tử Căng nhìn màn tình cảm ấm áp trước mặt, trong lòng có chút thất vọng, nương nương không phải ghét cô con dâu Khúc Khinh Cư ư, sao cười càng lúc càng tươi thế? Còn cả đống lễ vật đó nữa, có thể khiến nương nương thích vậy sao, đến mức nương nương vui vẻ thành ra thế kia? Trước đây những thứ Khúc Khinh Cư tặng cũng không hề tầm thường, sao không thấy nương nương lộ ra nụ cười nào.



Trên thế gian này việc đau đớn nhất có lẽ không phải là bị ai đó chỉ gà mắng chó, mà là bạn chỉ gà mắng chó nhưng người ta lại nghe không hiểu, còn tưởng rằng bạn đang khen người ta. Kính phi ở trong cung nhiều năm, đã quen nói những lời quanh co ngoắt ngoéo rồi, và những đối thủ của bà cũng thuộc nhóm cao thủ. Giờ đột nhiên gặp phải một đối thủ như heo thế này, bà mới hiểu ra, và lĩnh ngộ được loại cảm giác đâm vào bị bông.



Hay là, vẻ hiền lành như khúc gỗ của Khúc Khinh Cư ngày trước là giả, hôm nay con bé cố ý làm ra dáng vẻ như vậy để chọc giận bà? Kính phi khẽ nheo đôi mắt phượng lại, không nhịn được nghiêm túc đánh giá Khúc Khinh Cư.



Vừa nhìn, thì mới đột nhiên phát hiện ra, dáng vẻ của con dâu nhà mình dường như còn rất xinh đẹp, nụ cười cũng rất đáng yêu. Nhớ hồi đầu lúc Hoàng thượng ban hôn, khi phu nhân của Xương Đức công dẫn con bé vào cung tạ ơn là dáng vẻ hiền lành như đất, Kính phu không nhịn được liền cau mày liếc nhìn dáng vẻ bây giờ của Khúc Khinh Cư nhiều thêm vài cái.



Cũng không biết Hoàng thượng đã nghe lời giựt dây của ả tiện nhân nào trong hậu cung, nhất định muốn chỉ hôn Khúc Khinh Cư cho con trai mình, lại còn nói bát tự của con bé này có phúc. Đợi đến khi gióng trống khua chiêng chỉ hôn xong, còn không biết ngượng nói với bà, đã chỉ hôn cho Hành nhi một người vợ rất tốt. Thật không biết mắt lệch đi đâu, mà nhìn mắt cá chết lại thành ra trân châu.



(Bát tự là để chỉ can, chi của năm sinh; can, chi của tháng sinh; can, chi của ngày sinh; can, chi của giờ sinh.)



Tự động vứt luôn thủ phạm gây ra chuyện này này lên người đối thủ một mất một còn Thục phi, Kính phi liền thu hết mọi suy nghĩ lại, nghiêng đầu quan sát Khúc Khinh Cư, ý định tiếp tục công kích đối phương trong lòng cũng giảm đi quá nửa, mấy cái chuyện đàn gảy tay trâu thế này có làm cũng chả có gì thú vị.



Giang Vịnh Nhứ vẫn một mực cúi đầu uống trả ngẩng đầu nhìn Kính phi, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt tươi cười của vương phi, sau đó lại trầm mặc cúi đầu xuống.



Trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào bầu không khí yên lặng kỳ lạ. Nhưng vẻ yên lặng này chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, vì giọng nói của thái giám ở bên ngoài đã phá vỡ vẻ yên ắng đó.



“Đoan vương đến.”



Đám cung nữ thái giám hầu hạ trong phòng không hiểu sao đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm, giống như một thứ gì đó rất đáng sợ đã biến mất, bọn họ lặng lẽ lặng lẽ khẽ di chuyển cái đầu đang cúi xuống ra phía cửa.



Hôm nay… đôi giày quan đế mềm bằng lụa Vân Cẩm thêu hoa văn tường vân Đoan vương đi thật là đẹp.