Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 20 : Độc nhất vô nhị
Ngày đăng: 11:29 18/04/20
Đây là lần đầu tiên Khúc Khinh Cư nghiêm túc đánh giá cô gái tên Bán Hạ này, ngoại trừ dáng vẻ có đôi chút nhếch nhác ra, thì dung mạo cũng không tồi chút nào, đôi mắt to, hàng mày cong, lúc nói chuyện khóe miệng dường như lấp ló hai chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn qua thì là dáng vẻ ngây thơ dễ thương, nếu không phải vừa nãy tận tai nghe thấy những lời vô cùng hung hãn của nàng ta, thì Khúc Khinh Cư cũng thật sư không dám tin nàng ta có thể thốt ra những câu như vậy.
“Trong vườn hoa người tới kẻ đi, các ngươi cãi cọ ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Mộc Cận lạnh lùng nhìn mấy người đang quỳ dưới đất, lại nhìn sang Bán Hạ, “Bán Hạ cô nương cũng khí thế quá nhỉ, sao cả vương gia và vương phi cũng là đề tài thảo luận của cô nương thế?”.
Lúc Bán Hạ nhìn thấy Khúc Khinh Cư, trong lòng đã có chút sợ hãi, nhưng thấy dáng vẻ bề trên của Mộc Cận, nhớ tới hồi đầu cả hai người cũng là người hầu, Mộc Cận chỉ là dựa vào sự tin sủng của vương phi nên mới đắc ý như vậy, nhất thời trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác bất mãn, chẳng qua chỉ là một nô tỳ bên cạnh vương phi, dựa vào đâu mà trưng ra cái dáng vẻ giáo huấn người khác như vậy?
“Không phải là muội muội khí thế quá, mà là Mộc Cận tỉ tỉ càng lúc càng thể hiện được uy phong.”
Bán Hạ vén mấy sợi tóc xổ tung ra ở hai bên má lên, “Chẳng trách đám cẩu nô tài tên nào tên nấy đều chạy tới lấy lòng, đúng là một người đắc đạo gà chó thăng thiên.”
Nghe những lời này, Khúc Khinh Cư nhướng mày, vịn vào tay Kim Trản ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá, nàng cũng không muốn cãi nhau với một thông phòng.
“Cái miệng này của Bán Hạ cô nương càng lúc càng sắc, nhưng quy củ thì càng không nể mặt người khác rồi,”
Mộc Cận không hề tức giận, cười nhạt: “Thông phòng Bán Hạ, không tuân theo quy củ trong phủ, thân làm kẻ dưới nhưng lại xúc phạm bề trên, vả miệng ba mươi cái.”
Mộc Cận nói dứt lời, một vị ma ma vốn dĩ đang quỳ dưới đất vội vàng đứng lên, nịnh nọt nói:
“Mộc Cận cô nương xin hãy lui lại vài bước, đừng để những thứ bẩn thỉu này dây vào người. “Nói xong, xoay người giáng cho Bán Hạ một cái bạt tai.
“Vương phi, tâm tư của người độc ác lắm, ta……”
Một nha hoàn khác nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, lấy ra một chiếc khăn tay nhét vào miệng ta nàng, túm lấy mái tóc rối tung lên, lộ hoàn toàn khuôn mặt của Bán Hạ ra, để ma ma đánh được thuận tay hơn.
Khúc Khinh Cư nheo mắt nhìn những đường vân trên chiếc bàn đá, lắng nghe những tiếng bôm bốp vang lên bên tai, lấy khăn lụa lau lau tay, rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
“Ngươi chỉ là một thông phòng nhỏ bé, lại dám càn rỡ như vậy, không biết ai đã cho ngươi cái gan đó thế?”
Nàng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ghê gớm của Bán Hạ,
“Hay là vì sự khoan dung ngày xưa của ta đã khiến ngươi quên mất bổn phận của mình, không giữ quy củ đến mức để ngươi tùy ý nói chuyện của chủ tử? Tuy rằng ngươi không phải xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái nhà hiền lành tử tế, sao lại ăn nói không biết suy nghĩ như vậy, thực thấy xấu hổ thay cho cha mẹ ngươi!”.
Bán Hạ bị chặn miệng, nghe Khúc Khinh Cư nhắc đến người nhà của mình, hu hu vài tiếng, ngoan ngoãn hẳn đi.
“Không cần phải đánh nữa, khuôn mặt xinh đẹp như vậy đừng có lãng phí,”
Khúc Khinh Cư thu hồi lại ánh mắt, tiếng bạt tai cũng dừng lại, “Thông phòng Bán Hạ mạo phạm bề trên, phạt đến phòng giặt quần áo làm người hầu.”
Đám người Minh Hòa và Mộc Cận thấy hai vị chủ tử lời nói cử chỉ thân thiết, lặng lẽ lui ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại cẩn thận vẫn còn nghe thấy loáng thoáng tiếng cười nói bên trong.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cực kỳ ăn ý lại lùi tiếp sang bên cạnh.
Hai người Khúc, Hạ ở trong phòng chi bằng cứ như đám người hầu bên ngoài đang nghĩ, tiến hành mấy cái vận động không hài hòa gì đó, cả hai sau khi trải qua một màn huyên náo, mới đè được dục vọng đang dâng cao xuống.
Hạ Hành ôm lấy eo Khúc Khinh Cư, để nàng có thể ngồi thoải mái trên chân mình:
“Nàng nói năm nay lễ vật dâng tặng phụ hoàng nặng thêm hai phần nữa, ngược lại cũng có lý, suy cho cùng hiện giờ ta cũng là người đã lập gia đình, trước đây tặng thế nào cũng không quan trọng, nhưng sau này chỉ e là nàng sẽ phải hao tổn tâm tư đấy.”
“Thiếp cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, vương gia chàng không có ý kiến gì, thì để thiếp bảo người dưới làm, sắp đến cuối năm rồi, chuẩn bị sớm một chút thì vẫn tốt hơn,”
Khúc Khinh Cư cười dựa vào lòng Hạ Hành, “Vương gia tín nhiệm thiếp như vậy, là vận may của thiếp.”
“Vợ chồng vốn là dĩ là một, Khinh Cư hà tất phải nói những lời như thế.”
Hạ Hành nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Hậu viện giao cho nàng, ta tín nhiệm đến không còn gì tín nhiệm hơn.”
Khúc Khinh Cư cười cười, “Vậy thì được, nếu như thiếp có trách phạt ai, vương gia đừng có đau lòng đấy.”
“Những người đó chẳng qua là thị thiếp không thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người, phạt ai thì cứ phạt, hà tất phải đau lòng chứ.”
Hạ Hành không để ý lắm, xoay qua nói, “Tên chữ của Khinh Cư lấy từ bài ‘Lạc thần phú’, Tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư đúng không?”.
Khúc Khinh Cư cười đáp:
“Thiếp tưởng chuyện Xương Đức Công dùng ‘Lạc thần phú’ đặt tên cho con gái, đã nổi tiếng khắp cả kinh thành rồi chứ.”
Đây cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang, một người đàn ông lấy nội dung trong một bức thư tình ra đặt tên cho con, đặt trong bối cảnh tiểu thuyết thì sẽ là lãng mạn, đặt trong gia thế quý tộc, thì sẽ là nực cười.
Hạ Hành hiểu hết những ẩn ý trong câu nói của nàng, dịu dàng nói:
“Khinh Cư đừng nghĩ quá nhiều, trong mắt ta, tên của nàng là độc nhất vô nhị, con người đương nhiên lại càng thiên hạ vô song.”
Khúc Khinh Cư nghe thấy câu này, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hành, nháy mắt nét mặt tươi tắn như hoa nở.
Đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi, những gia thế quý tộc của cả cái triều đình Đại Long này, có ai còn lấy cái tên không có trình độ như vậy nữa chứ? Nàng thầm nghĩ vậy.