Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 27 : Anh hùng cứu mỹ nhân lừa đảo
Ngày đăng: 11:29 18/04/20
Bởi vì trời có tuyết rơi, nên cho dù phu kiệu đã đi rất cẩn thận, nhưng Khúc Khinh Cư vẫn cảm thấy cỗ kiệu dưới người có hơi lắc. Muốn vươn tay ra vén rèm kiệu nhìn thử bên ngoài, nhưng nàng nghĩ bên cạnh vẫn còn Hạ Hành, nên chỉ cười nói: “Sao vương gia lại tới đây.”
“Buổi sáng xử lý chút việc, vừa hay tiện đường qua đây, nhớ ra nàng đang ở trong phủ của tam đệ, nên đơn giản là đợi nàng cùng về thôi,” Hạ Hành duỗi tay vén rèm nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi rất lớn, trên đường đã chẳng còn mấy người qua lại, “Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, sau này thời tiết như vậy nàng đừng có ra ngoài.”
“Ai muốn đi đi lại lại trong cái thời tiết này làm gì,” Khúc Khinh Cư cười liếc nhìn hắn, “Chẳng qua là vì lần đầu tiên tam đệ muội gửi thiếp mời, không nên làm mất mặt muội ấy, nên mới đi một chuyến thôi.”
Hạ Hành thấy trong biểu cảm của nàng có chút không vui, lập tức bật cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: “Trong buổi tiệc có chuyện gì không vui à?” Tần thị vương phi của Hạ Uyên, hẳn là xuất thân từ môn đệ thư hương chứ nhỉ?
Nói ra liệu có khiến hắn không vui không? Khúc Khinh Cư lật tay đập khẽ vào tay hắn: “Đừng nhắc đến nữa, đệ muội ngoan của chúng ta, chê cười thiếp đối xử không đủ hiếu thuận với kế mẫu.”
Bị Khúc Khinh Cư đập một cái bất ngờ, Hạ Hành liếc liếc nhìn mu bàn tay vừa bị đánh của mình, cảm giác bên trong có hơi ngứa, nhúc nhích ngón tay, nhướng mày nói: “Em dâu nói những lời như vậy, nàng không cần phải để tâm. Lương thị mà cũng xứng với sự hiếu thuận của nàng à, bà ta thân là kế mẫu mà không biết từ ái, lại còn muốn người khác hiếu thuận với bà ta, không tự đi mà soi gương đi.” Hắn không thích cả nhà phủ Xương Đức công, lại càng không có hảo cảm với Lương thị. Hiện giờ Khúc Khinh Cư là vợ cả của mình, là vương phi của triều đình này, một phu nhân công gia nhỏ nhoi như bà ta, lẽ nào còn muốn ra oai trước mặt vương phi sao?
Phủ Xương Đức công thờ ơ với Khúc Khinh Cư, nghĩa là coi thường hắn. Lẽ nào đường đường một vị vương gia như hắn lại có thể bị cái gia đình đó coi thường nữa sao, chuyện quái quỷ gì thế!
Cảm nhận được cảm xúc của đối phương, ý cười của Khúc Khinh Cư trở nên càng đẹp hơn: “Vương gia không cần phải tức giận đâu, chàng thương ta, ta hiểu mà.”
Nghe Khúc Khinh xưng “ta” trước mặt mình, Hạ Hành không hề thấy có cảm giác không tôn trọng, ngược lại còn cảm thấy Khúc Khinh Cư càng lúc càng thân thiết với mình hơn. Hắn ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh như những vì sao của đối phương, cùng vẻ cảm động trên khuôn mặt.
Trái tim khẽ rung động, hắn đột nhiên cảm thấy, viễn cảnh vợ chồng có vẻ như cũng rất hay, cô gái này là vợ cả của mình, là người phụ nữ sẽ đi tiếp cùng mình, nếu thật sự cứ tương kính như tân, thì chán lắm.
“Cứ nói đi đừng ngại.” Khánh Đức đế nhìn lướt qua con trai trưởng và con trai thứ ba, rồi mới lại đặt tầm mắt lên người Hạ Hành.
“Theo nhi thần thấy, hai người là Binh bộ Thượng thư La đại nhân và Lục Đại học sĩ là có thể đảm đương được trọng trách này, năm đó tên của hai vị đại nhân đều được xếp hạng nhất giáp, tính tình lại công bằng chính trực, trầm ổn độ lượng, nếu như hai vị đại nhân có thể đảm nhiệm chức khảo quan, thì không còn gì thích hợp hơn.” Hạ Hành sẽ không bao giờ ngốc nghếch đi tranh giành vị trí khảo quan vào lúc này, hiện giờ phụ hoàng đã già, trong lòng có chút cố kỵ với đám con trai trẻ tuổi như bọn hắn, chi bằng hắn đề cử hai vị lão thần của phụ hoàng, tránh khỏi rắc rối.
Hạ Kỳ và Hạ Uyên nghe thấy những lời ấy, đều liếc mắt đánh giá Hạ Hành, ý của lão nhị là sao?
Sắc mặt Khánh Đức đế hòa hoãn đi nhiều, dường như đã nghe được đáp án mình mong muốn, ngón tay của ông ta gõ gõ lên tay vịn của ghế rồng: “Chuyện này sau này bàn tiếp, bãi triều.”
Trong lòng mọi người đều hiểu Hoàng thượng đã có quyết định của mình rồi, liền đồng loạt hô vạn tuế quỳ xuống tiễn, đợi Hoàng thượng rời đi xong, mọi người mới từ từ đứng dậy, ai đi với đồng bạn của người ấy.
“Ý tưởng của nhị ca rất hay,” Hạ Uyên đã hiểu ra dụng ý của Hạ Hành, cười mà như không cười đi bên cạnh hắn, sóng vai cùng đi, “Nhưng đệ đệ nghe nói con gái của La đại nhân là mợ của nhị tẩu, tình cảm của nhị tẩu và người mợ này rất thân thiết gần gũi, không biết có chuyện này không?”.
Bước chân của Hạ Hành khựng lại, cười với Hạ Uyên: “Huynh không biết từ lúc nào mà đệ đệ lại có hứng thú với những chuyện thường ngày vụn vặt trong gia đình thế đâu, chuyện trong nhà của cánh phụ nữ, thì cứ để tự cánh phụ nữ để tâm là được, huynh không quản mấy chuyện này.”
Nghe thấy ý châm chọc nói gần nói xa của Hạ Hành, sắc mặt Hạ Uyên có chút khó coi, trước giờ hắn luôn coi thường trò giả vờ giả vịt mặt cười nhưng lòng không cười của Hạ Hành, liền nhếch mép nói: “Những lời của nhị ca sai rồi, vợ chồng vốn dĩ nên đồng lòng, quan tâm tới nhau mới là phải đạo, hà tất phải bân biệt nam nữ thế.”
“Huynh đương nhiên biết đạo lý này,” nụ cười của Hạ Hành càng lúc càng dịu dàng, “Nhưng sợ là đệ đệ không biết.”
Hạ Uyên cười nhạo một tiếng, quay đầu lại thì thấy lão đại đang đi tới chỗ bọn họ, nhất thời sắc mặt liền sầm xuống.