Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 3 : Vương gia

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


Từ đằng xa Hạ Hành đã nhìn thấy một đoàn người đang ở trong vườn, chỉ là khoảng cách xa quá, nên không nhận ra được hết tất cả mọi người. Cô gái đi trước nhất hắn nhìn không rõ lắm, chỉ phán đoán dựa trên cử chỉ, thấy rất lạ.



“Minh Hòa, ngươi nhìn thử xem người ở trước mặt kia là ai vậy?”



Vừa mới từ trên triều về, hắn chẳng có lòng dạ nào đi dỗ dành đám phụ nữ đó, lúc nói ra những lời này, thì bước chân cũng dừng luôn lại, tâm tình có chút phiền chán.



“Vương gia, tiểu nhân thấy thì hình như là đoàn người của Phùng trắc phi Giang trắc phi,”



Minh Hòa mở lớn hai mắt lên nhìn lướt qua rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, tuy hắn là thái giám, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ của chủ nhân.



“Vậy người đi trước là ai?”



Hạ Hành nheo mắt lại nhìn đến cô gái đang đi đầu,



“Không hiểu sao thấy rất quen.”



Minh Hòa lại ngẩng đầu liếc nhìn thật nhanh, cô gái trước mặt khí thế bất phàm, bộ váy áo tơ lụa với phần tay áo rộng không biết đã thêu loại hoa văn màu sắc gì, mà trông vô cùng đẹp mắt, chỉ là nhất thời thoáng chốc hắn thật sự cũng không nhận ra được người này là ai, do dự hồi lâu mới mở miệng nói:



“Lẽ nào là vương phi?”.



Những lời này khiến ngay cả chính bản thân Minh Hòa cũng thấy không thể tin được, nhưng đám phụ nữ trong phủ trừ vương phi ra thì còn có ai có thể đi đằng trước trắc phi chứ?



Nghe thấy Minh Hòa nhắc đến vương phi, Hạ Hành liền nhớ đến cô gái tính cách ôn hòa mềm yếu ấy, phụ thân nàng ta là Xương Đức Công, có người cậu là Tường Thanh Hậu lại giữ chức Đại lý tự thiếu Khanh. Xuất thân rõ ràng tài giỏi bản lĩnh, vậy mà lại nuôi dạy nên một cô gái có tính khí như vậy, chẳng trách hồi đầu lúc mẫu phi quyết định chọn Khúc thị không ai ở bên trong gây khó dễ.



Từ xa Khúc Khinh Cư đã nhìn thấy vị Đoan vương mà vị chủ nhân cũ của cơ thể này luôn kính sợ trong ký ức, dáng vẻ cũng không quá hai mươi tuổi, hiên ngang khí khái, trên người mặc cẩm bào nền trắng khảm viền đen, khuôn mặt sáng đẹp như ngọc, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn liền cảm nhận được phong thái cao sang tư chất đặc biệt. Sau khi đến gần hơn, nàng mới thấy ý cười nhàn nhạt treo trên mặt vị Đoan vương này, nhưng trong mắt lại chẳng nhìn ra chút ý cười nào.



Hơi khuỵu gối, Khúc Khinh Cư cười mở miệng nói:



“Vương gia vừa từ trên triều về, có muốn ăn vài món gì đó không?”.



“Thân thể vương phi đã khỏi hẳn rồi sao?”



Ánh mắt Hạ Hành rơi xuống phần cổ tay trắng nõn trơn bóng mịn màng của nàng, màu đỏ của đá huyết kê tôn lên cổ tay dường như chỉ thổi khẽ thôi là sẽ tan.



“Nhờ phúc của vương gia,”



Khúc Khinh Cư ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không, lấy khăn tay thấm thấm số mồ hôi thấp thoáng không nhìn thấy rõ lắm rịn trên trán,



“Chỉ là thân thể hơi hư nhược, thái y đã dặn dò từ trước không nên ăn những món quá nhiều chất, ai ngờ đám nô tài trong nhà bếp ngoài mặt thì quy thuận nhưng trong bụng lại làm phản, toàn dâng lên những món quá bổ nhiều dầu mỡ, thiếp nhất thời giận quá, bèn phạt bọn chúng vài gậy.”




Trong số những nô tỳ hạng nhất, nàng là người lớn tuổi nhất. Năm đó phu nhân mua nàng về trong phủ, tiểu thư còn chưa được một tuổi, giờ tiểu thư đã trở thành vương phi, nàng cũng đã qua tuổi hai mươi. Từ lâu nàng đã nói không muốn gả cho ai, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho vương phi là tất cả mong muốn của nàng, vương phi có thể thay đổi được thành thế này, đúng thật là không còn gì tốt hơn.



Khúc Khinh Cư nhìn Mộc Cận, đột nhiên nhớ tới ý nghĩa của loài hoa dâm bụt, đó là sự kiên trì ấn dưới vẻ dịu dàng, cái tên này thật không thề nào phù hợp hơn với cô gái đang ở trước mặt đây. Một tỳ nữ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng giờ đang đứng ngay trước mắt, đó cũng có thể coi là một điều may mắn lớn lao.



(Mộc Cận có nghĩa là hoa dâm bụt.)



Nhắm mắt lại, Khúc Khinh Cư không nhìn tới vẻ quan tâm chân thành trong đáy mắt của đối phương,



“Tấm lòng của Mộc Cận, ta hiểu rồi.”



Hốc mắt Mộc Cận thoáng đỏ hồng, nhưng lại cười nói:



“Lời này của vương phi khiến nô tỳ thấy rất xấu hổ.”



Nói xong, liền che mặt chạy ra ngoài



Trong thư phòng của vương phủ, Hạ Hành gấp một bức mật thư lại, nhúng nó vào trong một chậu nước, rồi mới nói với Minh Hòa:



“Chuyện ở phía nam không cần quan tâm nữa, đại ca và tam đệ gây chuyện đối đầu, chúng ta đứng ngoài quan sát là được rồi.”



Minh Hòa gật gật đầu, nhìn thấy bức thư đã tan ra trong chậu nước, trái lại đáp:



“Vương gia, người của thiện phòng đã bị đánh bại, tên quản sự mới lên là một người rất thông minh, đã tới chính viện thỉnh tội rồi ạ.”



Hạ Hành gật gật đầu, nhưng loại chuyện này sao phải bận tâm chứ, nên chỉ nói:



“Khúc thị vốn dĩ là vợ cả, loại thể diện nên có này không thể để thiếu được.”



Nghĩ tới Khúc thị trang điểm diễm lệ khác hẳn vẻ mộc mạc ngày trước, hàng mày hắn khẽ động:



“Sau này về phía vương phi sẽ hành sự ra sao, trước tiên cứ quan sát cái đã.”



Minh Hòa im lặng gật đầu, chuyện của chủ tử và nữ chủ tử, phận làm kẻ dưới như hắn đương nhiên không thể nhiều lời, chẳng qua hắn luôn cảm thấy vương phi của hôm nay hoàn toàn không giống với trước kia, không chỉ là cách ăn mặc trang điểm, mà ngay cả ánh mắt cũng đã thay đổi. Hắn thân là tổng quản trong phủ, cũng từng nhìn thấy vương phi không ít lần, nhưng cứ cảm thấy dường như vương phi đang từ một cọng lông thỏ xám xịt không được người ta coi trọng thì giờ trở thành… một con hồ ly hung hãn?



Ý thức được mình đang suy đoán xằng bậy về chủ tử, Minh Hòa cúi đầu xuống càng thấp hơn, a di đà Phật, nên đánh nên đánh.



==