Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 56 : Huynh đệ tâm kế
Ngày đăng: 11:29 18/04/20
Editor: Gà
Ngày Hạ Minh hồi kinh, trong Kinh thành có cơn mưa nhỏ, y nửa dựa vào trong xe ngựa, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, sắc mặt hơi tái nhợt y vén rèm lên, thấy cửa thành gần ngay trước mắt, lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.
Đợi sau khi xe đến gần, y thấy đại ca và nhị ca ngồi trên lưng ngựa đi đến, phía sau còn dẫn theo một nhóm quan viên đến đón y, y bảo xe ngựa dừng lại, rồi muốn xuống xe ngựa.
"Trên người Tứ đệ có thương tích, không cần như thế." Hạ Hành giục ngựa tiến lên, mỉm cười ngăn cản Hạ Minh đang muốn bước lên hành lễ, hắn xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói: "Lần này Tứ đệ chịu khổ rồi."
"Nhị ca nói quá lời, chính là đã cô phụ sự nhờ vả của phụ hoàng, thật sự áy náy vạn phần." Tuy là thế, Hạ Minh vẫn trả lễ ở trên xe ngựa, trên mặt y mang theo vài phần hổ thẹn: "Còn để phụ hoàng lo lắng, càng là nhi thần bất hiếu."
"Đệ nghiêm cẩn ban sai [1], chỉ vì kẻ xấu ngoan độc, không liên quan đến đệ?" Hạ Hành cười nói: "Phụ hoàng đặc mệnh ta và đại ca đến đón đệ hồi cung phục mệnh, Tứ đệ cứ việc yên tâm thả lỏng."
[1] ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa
"Làm phiền đại ca, nhị ca." Hạ Minh cúi người thi lễ với Hạ Kỳ và Hạ Hành, rồi đoan chính ngồi trở lại xe ngựa, thị vệ đánh xe cẩn thận kéo mành, chờ Ninh Vương và Đoan Vương đi trước.
Hạ Hành xoay người lên ngựa rồi lập tức đến bên cạnh Hạ Kỳ, hắn nhìn xe ngựa phía sau, nói với Hạ Kỳ: "Đại ca, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Hạ Kỳ gật đầu, lập tức tỏ vẻ quan tâm cảm khái nói: "Thân thể Tứ đệ gầy yếu không ít, chắc hẳn trên đường chịu không ít đau khổ."
Hạ Hành cười lên tiếng, ngược lại nói: "Đợi mấy ngày nữa đến kỳ thi xuân, đợi qua kỳ thi xuân, thì sẽ là ngày lành của tứ đệ, đến lúc đó mấy người huynh đệ chúng ta có thể náo nhiệt rồi."
"Đương nhiên sẽ rất náo nhiệt." Hạ Kỳ sang sảng cười, không nói chuyện với Hạ Hành nữa.
Đợi xa mã của phủ Đoan Vương đi xa, hai người mới tiếp tục đi về phía trước, Lương Vinh có chút nghi hoặc nói: "Đây là phương hướng ra khỏi thành, phủ Đoan Vương mang nhiều xa mã như thế, muốn đi đâu vậy?" Chẳng lẽ cả nhà Đoan Vương đến Kinh Giao chơi?
"Ai biết Vương gia này muốn làm gì." Giọng điệu Khúc Vọng Chi có chút không tốt, gã quay đầu nhìn xe ngựa phủ Đoan Vương đã đi xa, dừng một chút: "Nghe nói Đoan Vương gia có một sơn trang Thang Tuyền ở Kinh Giao, trên núi hoa nở sớm, chắc là đi du ngoạn."
Dù sao Khúc Vọng Chi cũng do phủ công gia sinh ra, nên biết nhiều hơn Lương Vinh một ít, cho nên đối với Kinh Giao của vài vị Vương gia trong Kinh thành có biệt trang quan trọng nào, trong lòng vẫn rõ ràng một hai.
"Thật sự đang đi chơi à?" Lúc này Ngụy hữu thừa và Thành vương đều trở về kinh, Ninh Vương và Thụy vương thân chinh đấu với nhau, Đoan Vương nhàn nhã nghỉ phép như vậy sao?
Lương Vinh cảm thấy đầu óc bản thân có chút không đủ dùng, thời điểm này không nên đục nước béo cò sao, tránh xa như vậy được xem là gì?
Trò hay đã sắp lên sân khấu, Đoan Vương lại chơi chiêu này, điều này làm những đại nhân khác trong Kinh thành chịu sao nổi?
Trong xe ngựa, Khúc Khinh Cư chải búi tóc đơn giản, nửa dựa vào gối mềm nói: "Vương gia thật sự rời kinh vậy sao?"
Hạ Hành cười như không cười nhìn nàng: "Khinh Cư không muốn ngâm suối nước nóng à, vừa lúc thời tiết này rất thích hợp."
Khúc Khinh Cư cười ha ha, ngược lại chui vào lòng hắn: "Vương gia tốt quá."
Lời nói dối này Hạ Hành vừa nghe đã hiểu, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Trước hết, trong Kinh thành chắc chắn vì tứ đệ và thứ tự kỳ thi xuân sẽ nháo đến hỗn loạn, bổn vương không có hứng thú với chuyện này, không bằng nên đi thật xa, cũng có thể được thanh tịnh."
Khúc Khinh Cư thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, không hiểu sao cảm thấy trên mặt hắn tràn ngập hai từ phúc hắc.
Cắt, nàng chưa nghe câu chuyện về bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn đâu.