Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 77 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Editor: Mèo ™
Khi Hạ Hành dẫn Khúc Khinh Cư đến cung Thiên Khải thì các phi tần đã có mặt bên trong, thậm chí Khúc Khinh Cư còn thấy mấy vị công chúa và phò mã không quá quen thuộc ở đây, hiển nhiên những người này không được Khánh Đức đế coi trọng, đang đứng im lặng ở một bên.
Ngồi bên long sàng không phải ai khác, chính là Kính quý phi, bà nhìn thấy nhi tử và nhi tức của mình tiến vào, cũng không có phản ứng gì, kiên trì hầu hạ Khánh Đức đế uống thuốc xong rồi mới nói: "Hoàng thượng, Hành nhi và thê tử của nó đến rồi."
Sau khi tỉnh lại từ ngày hôm qua, tinh thần Khánh Đức đế đã tốt hơn không ít, ông nhìn nhi tử và nhi tức hành lễ vấn an mình, khoát khoát tay: "Đứng lên đi, không cần đa lễ." Nói xong, liền bảo thái giám ban toạ cho hai người.
Khúc Khinh Cư phát hiện Khánh Đức đế nhìn Kính quý phi cười nói cực kỳ ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hành của cũng hòa ái hơn thường ngày, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ mới bị bệnh mấy ngày, mà sao giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Khánh Đức đế có gì đó sai sai?
Nàng nhìn đám phi tần công chúa còn đang đứng bên cạnh, lại thấy Hạ Hành kéo ghế tới ngồi gần long sàng, liền đi theo ngồi bên cạnh Hạ Hành, ngoan ngoãn an phận nhìn Kính quý phi dịu dàng chèn đệm dựa cho Khánh Đức đế, dịu dàng vén chăn cho Khánh Đức đế, đường như trong mắt Kính quý phi thì Khánh Đức đế còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của nhi tử mình.
Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, Khúc Khinh Cư có cảm giác, hình như mình đã nghĩ đến chuyện không nên nghĩ tới, nên yên lặng dời ánh mắt sang nhìn Hạ Hành, thì bắt gặp Hạ Hành đang nhìn Khánh Đức đế bằng ánh mắt lo lắng trùng trùng, nàng cũng bắt đầu điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng không để mình bị tụt lại phía sau hai mẫu tử họ.
"Thân thể phụ hoàng đã khá hơn chút nào chưa, mấy ngày trước nhi thần nghe tin phụ hoàng không được khoẻ, trong lòng cực kỳ lo lắng, đã đến trước cung Thiên Khải chờ đợi mãi, xin được vào hầu hạ chăm sóc nhưng người vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay thấy tinh thần người có vẻ tốt hơn nhiều, cuối cùng nhi tử cũng yên tâm rồi." Sắc mặt Hạ Hành hòa hoãn nhẹ nhõm, xem xét tỉ mỉ sắc mặt Khánh Đức đế xong mới nói: "Nhi thần bất hiếu, phụ hoàng bệnh nặng mà không thể hầu tật ngự tiền."
"Hôm nay con đã lớn, chính sự trên triều cũng bộn bề bận rộn, sao có thể ở bên trẫm hầu tật mãi được." Khánh Đức đế cười cười, nhìn sang Kính quý phi: "Mẫu phi con chăm sóc trẫm rất tốt, hiếu thuận của con, trong lòng trẫm hiểu rõ."
Khúc Khinh Cư nâng mí mắt trộm nhìn sang Kính quý phi, chỉ thấy đối phương khẽ cười thản nhiên.
"Mấy ngày nay, quả thật Kính quý phi đã vất vả rồi." Hoàng hậu vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, bà đi tới bên giường, Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đều đứng dậy dạt sang một bên, làm gì có đạo lý hoàng hậu đứng còn bọn họ lại ngồi chứ.
"Hoàng thượng, nếu ngài khỏi bệnh hẳn, nhất định phải ban thưởng Kính quý phi thật hậu đấy. Hai ngày trước thiếp nhiều lần khuyên nàng đi nghỉ ngơi, nàng đều không nỡ rời khỏi ngài." Hoàng hậu nói đến đây, nhìn sang Kính quý phi bất đắc dĩ than: "Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà nàng ấy đã gầy đi trông thấy, đừng nói hoàng thượng, chính ta thấy cũng đau lòng."
Tần Bạch Lộ đứng trong góc nghe nói thế, trong lòng giật mình hốt hoảng, không nhịn được càng lui về trong góc, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, nàng ta len lén liếc nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Uyên, gần như sắp quên mất Thụy vương mà hai năm trước khiến mình khuynh tâm là ai rồi.
"Uyên nhi!" Thục quý phi nghe Hạ Uyên nói thế, sắc mặt đột biến, nhỏ giọng nói, "Lời đại nghịch bất đạo này mà con cũng có thể nói ra sao?"
"Nhưng rõ ràng năm đó phụ hoàng nói trong hậu cung ông ta chỉ xem trọng người nhất, hoàng tử được sủng ái nhất là con, nhưng bây giờ thì sao?" Hạ Uyên càng nói càng giận: "Vi thị cũng chỉ hầu tật vài hôm, thái độ ông ta đã thay đổi như thế, coi trọng mẫu tử chúng ta mà ông ta nói đây ư?"
"Nhưng ông ấy là hoàng thượng." Hốc mắt Thục quý phi ửng đỏ, dùng khăn tay lau khóe mắt nói: "Nếu ông ấy đã thay lòng, thì chúng ta còn có cách gì chứ?"die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Sao lại không có cách gì." Hạ Hành nhìn Thục quý phi, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại: "Vi thị có thể tranh thủ tình cảm, mẫu phi người cũng có tình cảm nhiều năm với phụ hoàng như vậy, chẳng lẽ chịu thua bà ta?”
Thục quý phi nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt mà hoàng thượng nhìn mình lúc nãy, liền gật đầu.
"Về phần Hạ Hành." Hạ Uyên cười lạnh: "Mặc kệ hắn giống ai, kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Trước kia con được cưng chiều hơn hắn, sau này cũng sẽ không thua bởi hắn."
Trong cung Thiên Khải, Kính quý phi nhìn Hoàng đế đã ngủ, từ từ rút tay mình ra khỏi tay hoàng đế, sắc mặt bà bình tĩnh nhìn nam nhân già nua trên giường, nhếch khóe miệng.
Cái gì gọi là đã bỏ lỡ nhiều năm?
Hoàng thượng càng ngày càng thích kể chuyện cười, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, chuyện cười này đã chẳng còn buồn cười nữa rồi.
Hết chương 77
**********