Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 89 : Cung Khôi Nguyên mới

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo



Sau khi tấn phong hậu cung, thì đến gia phong cho người có công trong tiền triều, dĩ nhiên gia phong không phải như rau cải ngoài chợ, ai muốn cũng được. Đầu tiên ban thưởng cho mẫu tộc của hai vị Hoàng thái hậu, hai gia tộc này đều là người nhàn hạ, Hạ Hành cũng chỉ ban tước vị, rõ ràng rất vinh quang, nhưng không có thực quyền.



Rồi sau đó là một số cựu thần có công, nên thăng chức thì thăng chức, nên ban thưởng thì ban thưởng. Còn về phần những người trước kia đứng bên phe Hạ Uyên hoặc đã từng đắc tội với Hạ lão nhị này, thì xin lỗi, biết điều thì nên ngoan ngoãn nép vào một góc đi, không xử lý ngươi đã là may lắm rồi.



Trong số những người được ban thưởng, người thu hút sự chú ý nhất chắc hẳn là Điền Tấn Kha. Tuy ông chỉ là Hầu tước truyền thừa, nhưng trong kinh thành này, ông có thể đứng ở vị trí này trong thời gian lâu như vậy, hoàn toàn đều dựa vào năng lực của mình. Hôm nay hoàng thượng vung tay ban thưởng, thăng chức Hầu tước thừa kế của ông thành nhất đẳng Công, lại còn tứ phong danh hào ‘Trung Nghĩa’. Ban thưởng năm ngàn lượng bạc trắng cho Trung Nghĩa Công mở rộng phủ Công gia, cuối cùng còn hào phóng tự tay viết biển hoành phi ‘Phủ Trung Nghĩa Công’ thưởng cho Điền Tấn Kha, có thể thấy được thánh sủng nồng hậu bực nào.



‘Trung’, đương nhiên là chỉ ông trung thành với hoàng đế. Còn về phần ‘nghĩa’, có người suy đoán là bởi vì hoàng thượng cảm động và tri ân Điền Tấn Kha đã bảo hộ chăm sóc cho hoàng hậu thuở thiếu thời, cùng với tấm lòng thương yêu muội muội mình - Điền thị, nên mới ban cho chữ ‘nghĩa’ này. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐



Nghĩ đến cảnh tượng Trung Nghĩa Công phong quang vô lượng với Khúc gia đã thảm bại xuống dốc, không ít người bắt đầu cảm khái, phàm làm chuyện gì cũng nên biết tu thân tích đức, cái gọi là nhân quả báo ứng, thiên lý tuần hoàn, không phải là không có, chỉ là chưa đến mà thôi.



Trung Nghĩa Công người ta không có nữ nhi giỏi, thì có một cháu ngoại gái tốt, đó cũng là số mệnh người nhà, hâm mộ không để đâu cho hết mà.



Khúc Khinh Cư nghe nói Hạ Hành gia phong cữu cữu thành Trung Nghĩa Công thì cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Lúc trước, nàng đã nhận thấy Hạ Hành hết sức sùng bái cữu cữu mình, hiển nhiên là rất tán thưởng tác phong làm người của ông, hôm nay hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn, thì càng cần một người như cữu cữu mình làm việc cho hắn, thay vì nói hắn ban thưởng cho cữu cữu, không bằng nói hắn đang ‘đào’ nhân tài trong thiên hạ về ra sức làm việc cho mình thì đúng hơn.



"Hoàng hậu nương nương, cung Khôi Nguyên đã được sửa đổi xây dựng lại gần xong, hay là phiền người di giá đến xem thử có chỗ nào không thích, thì bảo phía dưới thay đổi lại, rồi mới bài biện trang trí tiếp ạ.” Minh Hòa đến hậu điện, khom người đứng trước mặt Khúc Khinh Cư. Nói tới việc tân trang cung Khôi Nguyên.



Đổi mới cung Khôi Nguyên có lẽ là công trình lớn nhất trong hậu cung rồi, hơn một tháng nay, cơ hồ đã tập hợp nhân mã làm suốt ngày đêm không nghỉ, mới cải tạo thành giống như trên bản vẽ. Bởi vì đang là mùa hè, sợ nước sơn mới trên tường dể bị nứt ra, cho nên những ngày đầu, phàm là những nơi vừa mới sơn lên, phải đặc biệt đặt chậu băng ngay bên cạnh để làm ẩm, đủ để thấy hoàng thượng xem trọng chuyện này như thế nào.
Lời này nghe như là bất đắc dĩ, nhưng Minh Hòa đã hầu hạ bên cạnh hoàng thượng hơn mười năm, sao lại không hiểu hoàng thượng đây là đang vui vẻ chứ, hắn ta khom lưng tiến lên đổi một ly trà khác cho Hạ Hành: "Hoàng thượng, nô tài lại cảm thấy nương nương là đang thương xót cho lao dân cực khổ. Chỉ với một điểm này thôi, sợ rằng nữ tử trong thiên hạ khó mà sánh được với hoàng hậu nương nương, có được một hoàng hậu có phong thái mẫu nghi thiên hạ thế này, là phúc của vạn dân trăm họ đấy ạ.”



"Ừ, ngươi nói có lý." Hạ Hành gật gật đầu, nâng chung trà lên uống một hớp, lại tiếp tục phê chuẩn tấu chương trên bàn, khóe miệng đã cong thành một nụ cười vui vẻ. Die nd da nl e q uu ydo n



Lại qua một canh giờ, Minh Hòa thấy hoàng thượng đứng lên, hắn ta nhận thấy hoàng thượng đang nâng niu chiếc hà bao có thêu hoa văn tường vân và một chữ ‘Phúc’ của mình, đây là hà bao mà chính tay hoàng hậu nương nương thêu, hoàng thượng rất thích đeo nó bên hông, ngay cả những chiếc hà bao được thêu khéo léo tinh xảo khác cũng không thèm để vào mắt.



Hạ Hành nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhuốm màu tối, hắn đang muốn hỏi bây giờ là canh mấy rồi, thì thấy một tia chớp xẹt qua phía chân trời, sau đó một tiếng sấm sét vang dội như xé tan màn đêm, cuồng phong thổi đến làm những cánh cửa sổ va đập lung lay.



"Đến hậu điện." Hắn sải bước ra cửa, hiển nhiên không để ý đến trời sắp trời mưa.



Minh Hòa cùng với một đám tiểu thái giám vội xách đèn lồng đi theo sau, ngước nhìn lên bầu trời, vừa đúng lúc nhìn thấy một tia chớp lại xẹt ngang qua, tối nay sợ là có mưa lớn kèm theo sấm chớp rồi.



Hắn ta nhìn bóng lưng có vẻ vội vàng của hoàng thượng phía trước, hoàng thượng là đang lo lắng hoàng hậu nương nương sợ sấm sét sao?



Hết chương 89



**********