Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 95 : Có thai

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Hoàng thượng nổi giận trong lúc thượng triều, quan viên phía dưới ai cũng nơm nớp lo sợ, nhưng cũng có vài người cực kì hâm mộ Điền gia, có một cháu ngoại gái tốt như vậy, thật đúng là phúc đức tu từ kiếp trước mà.



Bởi vì vụ án ở Giang Nam, cho nên dù Hạ Uyên được vào triều, nhưng trong tay không có bao nhiêu thực quyền, nghe các quan viên bên cạnh nhỏ giọng bàn tán tình cảm đế hậu thế này, thế kia, thế nọ, hắn ta lộ ra nụ cười khinh thường, trên đời này làm gì có nam nhân nào tình sâu như biển, lại có Hoàng đế nào có thể được như Huệ Minh đế tiền triều đâu?



Trước khi Hạ gia đoạt được giang sơn, thiên hạ là do Đồng gia cầm quyền, mà Huệ Minh đế chính là minh quân hiếm có của tiền triều, hơn nữa người này còn có một câu chuyện nổi danh truyền đến đời sau, đó chính là trong hậu cung của ông chỉ có duy nhất một hoàng hậu, ngoài ra không có bất kì nữ nhân nào khác.



Có không ít người đời sau soạn sách viết về câu chuyện tình yêu giữa Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu, những câu chuyện này có thể xúc động lòng người, hoặc bi sầu triền miên, nhưng không có chỗ nào là không ca tụng sự si tình, tài đức sáng suốt của Huệ Minh đế, không có chỗ nào là không khen ngợi tính tình hiền lương thông tuệ của Chiêu Hòa hoàng hậu.



Người đời đều có một tật xấu, phàm là thứ gì hiếm có thì càng được ca tụng, lúc đó Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu được nhiều người biên soạn sách truyền đời chẳng phải là vì một tấm chân tình của hoàng đế khó có được đấy thôi?



Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Hạ Uyên càng sâu, trên đời có ai được như Huệ Minh đế chứ?



Sau khi Hạ Hành bãi triều liền đi thẳng đến hậu điện cung Thiên Khải, trên đường đi, sắc mặt vốn lạnh lùng của hắn dần dần trở nên nhu hòa, đợi đến khi đi đến cửa điện thì vẻ mặt đã bình thường không khác gì mọi ngày. Thái giám giữ cửa nhìn thấy hắn, vội vàng muốn vào trong thông báo liền bị hắn ngăn lại.



"Minh Hòa, truyền chỉ ý của trẫm, tuyên viện phán Thái y viện đến bắt mạch cho hoàng hậu." Sau khi hắn phân phó xong, mới bước chân vào cửa.



Khúc Khinh Cư cảm thấy kể từ khi mình xuyên qua thời đại này đến nay, sở thích càng lúc càng cao nhã, đọc sách viết chữ, cắm hoa tỉa cành, ngâm thơ vẽ tranh, những chuyện này nàng đều đã thử qua, đáng tiếc những sở thích đó cũng không kiên trì được lâu.



Nhìn bồn cây cảnh bị chính mình tu bổ thành hình dáng tròn ủm như cây nấm, nàng chán ngán thở dài: "Bồn cảnh này cũng hết vui rồi."



Mộc Cận biết hoàng hậu nhà mình đang nhàm chán, dù sao trong hậu cung trừ khoảng thời gian phi tần, mệnh phụ đến vấn an, thì là những hạ nhân trong điện Trung Tỉnh đến hỏi ý kiến sự vụ trong cung, ngày lại ngày cứ thế trôi qua, đúng là vô vị nhàm chán đến không chịu nổi.



"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy hoa cúc trong ngự hoa viên vừa độ nở rộ, hay là tuyên triệu một vài mệnh phụ, phi tần vào cung cùng ngắm hoa với người nhé?” Mộc Cận nói: "Như vậy, cũng có thể giúp quan hệ giữa người và các nàng ấy thân thiết hơn.”
Vi Thái hậu và mẫu hậu Hoàng thái hậu tán gẫu với nhau, nhìn thấy Hoàng đế vội vã đi vào, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhận thấy trên mặt hắn đều là tươi cười, hai người lập tức tâm sáng như gương, cũng cười lên theo.



"Hai vị mẫu hậu, mới vừa rồi thái y bắt mạch, phát hiện hoàng hậu đã mang long thai." Hạ Hành nhất thời vui mừng, qua loa thi lễ với hai người. "Nhi tử tới để báo tin mừng."



Đã lâu rồi Vi Thái hậu không thấy nhi tử vui mừng hớn hở như vậy, thậm chí bà còn cảm thấy ánh mắt của hắn sáng ngời lên không ít, trong lòng bà ấm áp, cười nói: "Nếu đã như vậy, con nên ở bên cạnh Khinh Cư mới phải, sai người đến chỗ chúng ta báo tin là được rồi."



"Nhi tử nhất thời vui mừng nên quên mất." Lúc này Hạ Hành mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng từ sợi tóc đến bàn chân đều viết rõ bốn chữ ‘vui mừng không dứt’. "Hôm nay nhi tử đến đây, là có chuyện muốn nhờ."



"Ai gia đoán là chuyện quản lý hậu cung, đúng không?!" Mẫu hậu Hoàng thái hậu nghe vậy cười nói: "Ai gia chưởng quản hậu cung mấy chục năm, cũng không muốn làm lại đống chuyện đau đầu đó nữa, nếu con đau lòng cho nhi tức, thì năn nỉ mẫu hậu con ấy, ai gia không muốn nhúng tay vào đâu."Diễễnđàànlêêquýýđôôn



Vi Thái hậu nghe vậy liền nói: "Tỷ tỷ là đang làm khó muội đấy ư... Muội có bao giờ làm qua chuyện này đâu. Hay là thế này đi, muội muội tạm thời chưởng quản sự vụ hậu cung, nhưng thường ngày còn phải nhờ tỷ tỷ hỗ trợ nhiều hơn, đợi sau khi nhi tức chúng ta sinh xong, thì giao lại cho nàng tự mình chưởng quản. Hai chúng ta là mẫu hậu, mặc dù muốn lười, nhưng chung quy cũng là vì thương hậu bối cả thôi."



“Thế cũng được." Mẫu hậu Hoàng thái hậu cười nói: "Đợi đại tôn tử của chúng ta ra đời, chúng ta chỉ cần chơi đùa với tôn tử là được rồi."



Hạ Hành nghe xong, dĩ nhiên là liên tục cảm tạ, còn về phần hai vị Thái hậu nói gần nói xa tỏ ý muốn sau này chỉ để hoàng hậu mang long thai, hắn cũng hiểu tâm ý của hai người.



Sau khi ra khỏi cung Phúc Thọ, Hạ Hành bảo điện Trung Tỉnh dâng lên không ít lễ vật quý hiếm đến cung hai vị Thái hậu, để cảm kích hảo ý của hai vị Thái hậu.



Vi Thái hậu nhìn lễ vật mà Hạ Hành bảo người mang tới, bất đắc dĩ cười cười, thân là mẫu thân, sao nỡ lòng nào làm khó nhi tử mình chứ. Hậu cung an bình, cũng là chuyện cực kỳ quan trọng với Hoàng đế mà.



Hết chương 95



**********