Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 98 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Nhìn thấy Hạ Hành đi đến bên cạnh mình, Khúc Khinh Cư chuẩn bị đứng dậy hành lễ, lại bị hắn nhẹ nhàng đè vai xuống: "Không cần như thế, trẫm vừa từ cung của mẫu hậu ra, lập tức qua đây nhìn xem."



Khúc Khinh Cư nghe vậy bèn nói: "Vốn muốn mời mẫu hậu cùng đến thưởng cúc, ai ngờ hai bà ấy lại nói sự vụ trong cung phức tạp, nên không đến tham gia thưởng cúc yến được." Nói đến đây, trên mặt nàng lộ ra chút áy náy, dường như vì mình mà hai vị Thái hậu vất vả như vậy.



"Hiện giờ nàng đang có thai, không cần phải phí đầu óc vì những việc này." Hạ Hành cười ngồi xuống bên cạnh nàng: "Hai vị mẫu hậu sẽ thông cảm cho nàng thôi." Đối với hai vị Thái hậu, hắn vẫn rất yên tâm.



Trước đó hắn đã hỏi qua ý thái y, nói trong lúc nữ tử mang thai, không thể quá mệt mỏi, cũng không nên tức giận, bằng không sẽ tổn thương thân thể còn thương tổn đến thai nhi, như thế thì vô cùng không tốt rồi.



Nghe Hạ Hành nói như vậy, Khúc Khinh Cư tươi cười: "Đây cũng là thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn liễu [1] rồi."



[1] thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn liễu: nghĩa là được giải phóng khỏi sự vất vả và phật lòng, để đến một nơi thanh tịnh nhằm tu luyện tâm trí và cơ thể. (Nguồn: baike.baidu.com)



Tuy có một đống nữ quyến ngồi trước mặt, Hạ Hành cũng không hề có vẻ mất tự nhiên, thậm chí các nữ quyến ngồi trước mặt hắn như không tồn tại, vô cùng tự nhiên nói một số chuyện vặt với Khúc Khinh Cư, dường như những người khác đều chỉ là cây cảnh.



Nương qua một khe hở, Khúc Khinh Cư thoáng nhìn xuống phía dưới, hình như các nữ quyến cũng rất tự tại tán gẫu với người bên cạnh, không vì Hoàng đế đến đây mà cảm thấy buồn tẻ, cố gắng không để cho Hoàng đế nghĩ rằng bản thân hắn không được hoan nghênh.



Khúc Khinh Cư cảm thấy mình không thể bỏ mặc các nữ quyến ở đây như vậy, nên nói với mọi người: "Vốn chuẩn bị giữ chư vị lại dùng cơm rồi mới đi, nhưng vì bản cung có thai, thái y nhiều lần nhắc nhở trong vòng ba tháng không thể ngồi lâu, cho nên hôm nay không thể giữ chư vị lại, chậm trễ chư vị rồi, hi vọng chư vị có thể thông cảm."




Sắc mặt Tần Bạch Lộ nhất thời trầm xuống, tuy lời của Hạ Uyên khó nghe, nhưng hắn ta không phải là người thích bịa đặt, hắn ta đã nói như vậy, thì có nghĩa Tần gia thật sự đã sắp xếp người tiến cung rồi.



Hạ Uyên nhẹ giọng cười: "Thật sự cho rằng nữ nhân Tần gia các ngươi là Cửu Thiên huyền nữ à, người gặp người thích hả? Tần gia các ngươi không thấy mất mặt, nhưng bổn vương phải xấu hổ thay ngươi đấy." Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế tựa, cười như không cười nói: "Mặt khác, nếu đã nói chuyện của bổn vương không liên quan đến ngươi, không bằng thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ đi, bổn vương chắc chắn sẽ thỉnh chỉ hòa ly từ hoàng thượng."



Trong lòng Tần Bạch Lộ giật mình, nàng ta nhìn Hạ Uyên, hình như muốn từ sắc mặt hắn ta tìm ra một chút ý đùa giỡn, nhưng trên mặt đối phương không hề có vẻ như đang nói đùa.



"Vương gia... Thiếp là vương phi tiên đế ban cho chàng, chàng không thể đối với ta như vậy." Tần Bạch Lộ khô khan nói: "Chàng không thể hòa ly với thiếp."



"Đó là khi tiên đế còn sống, bổn vương muốn bỏ ngươi, thì chỉ cần hưu thôi, huống chi hiện giờ tiên đế đã mất: "Hạ Uyên lạnh lùng nhìn nàng ta: "Đi ra ngoài đi, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa."



Hốc mắt Tần Bạch Lộ ửng đỏ, phúc thân tính rời khỏi, nhưng thấy Hà Phúc Nhi vội vàng đi đến, sau đó đã nói ra một việc khiến nàng ta khó có thể chịu được.



Làm sao Hoàng thượng có thể ban vài cơ thiếp xuống chứ, còn nói gì mà nàng ta hầu hạ Vương gia không tận tâm? Tần Bạch Lộ cảm thấy gò má bản thân như bị người tát mạnh một cái, đau rát.



Hạ Uyên cũng không quản nàng ta, chỉ ra lệnh cho Hà Phúc Nhi lĩnh người đến để hắn ta nhìn một cái.



Tần Bạch Lộ thấy bóng lưng nửa đi nửa chạy của Hà Phúc Nhi, dường như bị người hắt một chậu nước đá xuống, lạnh lẽo từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.