The Price Of Pleasure

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:09 19/04/20


Cơn ác mộng đến dữ dội hơn trước. Lần này, những âm thanh gào thét của con tàu lùng bùng trong tai cô. Bụng cô quặn lên với những cú trồi lên hụp xuống đột ngột của mũi tàu. Tori mở mắt, tỉnh dậy, nhận ra cô vẫn đang ở giữa cơn ác mộng của mình.



Cammy nhìn xuống cô, một nụ cười gượng gạo hiện ra trên gương mặt xanh xao của chị ấy. Tori vội nhỏm dậy, không thể giấu đi sự sợ hãi trên gương mặt. Xanh như tàu lá chuối? Giờ thì cô mới thực sự hiểu câu nói đó.



Tori ngồi dậy quá nhanh. Đầu cô như nhẹ bỗng nếu không có những tiếng đập thình thịch bên thái dương. "Cammy?" cô thều thào. "Chuyện gì xảy ra vậy?"



"Em bị ngất xỉu và đập đầu xuống."



Ngất xỉu? Cô á? "Ý em là, chuyện gì xảy ra với chị."



"Say sóng." Cô ấy cười giọng khàn khàn. "Ốm trên đảo, say trên tàu."



"Chị đừng nói thế. Sẽ qua thôi mà." Những câu nói lạc quan của cô chẳng giống với suy nghĩ của cô chút nào. Cammy rõ ràng đang rất khổ sở và chị ấy cần phải nằm nghỉ. Mặc dù con tàu vừa trồi lên trên một đợt sóng, Tori đứng dậy và đi về phía chiếc chậu rửa.



"Em đang làm gì thế?"



"Cố tỉnh táo lại." Khi con tàu lại chúi xuống, nước sánh ra khỏi chậu. Mặc kệ cái âm thanh ầm ĩ đó đi. Mặc kệ cái con tàu đang rung lên dưới chân mày đi.



"Em cần phải nghỉ ngơi!" Cammy nói dứt khoát.



"Em cũng định nói với chị y như thế."



"Nhưng em vừa bị đau..." Những từ cuối cùng như bị nghẹn lại sau đôi môi mím chặt của Cammy. Mặc dù chị ấy có vẻ đã rất cố, chị vẫn phải bay đến phía cái xô và nôn ọe. Tori vuốt vuốt tóc chị, cố gắng tột cùng để khỏi nhập cuộc. Chống lại cơn buồn nôn thật là một thử thách khổ sở. Mồ hôi ướt đẫm, hơi thở cô trở nên đứt quãng, và cô phải nghiến chặt răng. Tori biết rằng một khi đã chịu thua cơn say sóng, bạn sẽ không thể kềm lại được cho đến khi không còn chút hơi sức nào để cử động nữa, một tình trạng mà các thủy thủ gọi là một kiểu địa ngục đặc biệt.



Grant đã cố ở lại lâu hết mức anh có thể. Anh cũng không bỏ qua cái nhìn Cô Scott ném cho anh mỗi khi anh ghé qua cabin. Và với cái l‎ý do anh là thuyền trưởng và có trách nhiệm với hành khách? Cô ta chỉ phẩy tay cho qua.



Đứng ngoài cánh cửa, anh nghe thấy hai giọng nói. Cuối cùng, Victoria đã tỉnh. Anh gõ cửa và nghe tiếng Cô Scott nói vẻ bực bội, "Nếu anh ta còn ghé qua lần nữa..." Cô ấy gọi ra cho anh nghe, "Đi đi! Cô ấy ổn. Cô ấy tỉnh rồi."



Khỉ thật, cái bà này. Anh không muốn Victoria biết anh đã ghé thường xuyên đến mức nào. Chỉ vừa khi anh chuẩn bị quay đi, Cô Scott rõ ràng đã đổi ý và gọi anh vào.



Anh chào họ bằng những cái gật đầu lịch sự.



"Tôi cần nói chuyện với anh, thuyền trưởng." Cô Scott nói.



Victoria nhăn mặt với cô ta.



"Anh phải đưa Tori ra khỏi cái cabin này. Cô ấy sẽ ốm như tôi nếu như cô ấy ở lại."



Mắt cô mở to. "Em không đi đâu -"



"Em sẽ," Cô Scott nói với sự dữ dội mà Grant tưởng cô không thể có nếu chỉ mới ngày hôm trước.



"Đây là một tàu chở hàng," anh nói. "Không còn cabin trống nữa."



"Thế thì đưa cô ấy đến ở chỗ nào đó. Trong khoang tàu - tôi không quan tâm."



"Victoria, đi với tôi," Grant ra lệnh.



"Tôi đã nói là tôi không đi!"



Cô Scott đứng dậy, gương mặt cô nhăn lại như chuẩn bị nói gì đó.



Grant nắm lấy cánh tay Victoria. "Cô sẽ làm cô ấy bực mình hơn. Cô ấy không cần những chuyện này, từ phía cô."



"Đúng thế," người đàn bà nói ngắn gọi, trước khi lại cúi gập xuống.



Ian bước qua ngay lúc đó. "Có chuyện gì náo nhiệt thế?"
Thân yêu? Người đàn bà này là ai?



Và tại sao lông tóc của Tori lại như dựng hết lên thế này? Bởi vì anh ta có người đàn bà nào đó ở nhà, thế mà anh ta lại hôn cô và... đụng chạm cô, đấy là lý do! Bụng cô thắt lại. Nếu anh ta đã đính hôn thì sao?



Chắc là Traywick biết. Cô đã nghe thấy anh ta cười với các thủy thủ trên boong. Trên boong giữa đám thủy thủ. Nuốt vào lo lắng, cô mạnh dạn bước qua cái sàn tàu ướt nước biển đến nơi anh ta ngồi và quẳng quyển sách lên cái bàn được gắn chặt xuống của anh ta. "Ai đây?" Cô gí móng tay xuống tên cô ta.



"Cô phải bỏ ngón ta ra đã. Ồ, đó chỉ là..." Anh ta ngừng nói và thay vào đó lại hỏi, "Tại sao cô lại muốn biết?"



"Tôi chỉ thấy là nếu anh ta có ai đó chờ đợi ở nhà thì thật là ngạc nhiên."



Đôi mắt hổ phách của anh ta gắn chặt vào cô. "Cô không cảm thấy hơi thất vọng đấy chứ?"



"Đừng có ngớ ngẩn. Tôi phát điên lên vì anh ta đã... anh ta đã... Ồ, anh đã ở đó mà! Anh ta đã dễ dãi với tôi khi mà anh ta đang yêu người khác."



"Đó là Nicole Sutherland - "



Cô há miệng thở hắt ra. "Anh ta có vợ rồi!"



" - vợ của anh trai Derek của anh ấy. Họ là bạn vì anh ấy đã giúp chị ấy và Derek hòa giải."



Tori ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh anh ta. Vẫn còn một điều bí ẩn cần phải giải thích - sao cô có thể ghen chứ? Có phải vì Sutherland bắt đầu bớt làm cô giận dữ và càng ngày càng hấp dẫn cô hơn?



Cô nhìn lên và thấy thuyền trưởng đang nhìn cô và Traywick với đôi mắt sắc nhọn. Cô quay phắt mặt đi và vẫn còn đỏ mặt khi Dooley bước đến. "Quý cô Victoria, tôi rất mừng thấy cô ở đây. Tôi có thể lấy gì cho cô không?"



Tori cứng người và khịt mũi, "Không cần."



"Chúng tôi ổn, Dooley," Traywick thêm. "Cảm ơn ông."



Dooley bỏ đi chỗ khác như một con chó đã quên rằng nó vừa bị đá.



Mặt Traywick nghiêm lại. "Cô có thể nên cho các thủy thủ của Grant một cơ hội. Tôi không biết cái gì làm cô lo lắng thế, nhưng những người này không giống như cô nghĩ đâu."



"Như thế nào?" cô hỏi vẻ không tin tưởng.



"Làm việc cho Peregrine là một vị trí rất ngon lành. Họ chỉ thuê những người tốt nhất. Không thủy thủ nào được đưa ra từ nhà tù hay là bị lừa bởi một con nhân tình rồi tóm vào đó cả."



"Tóm là sao?"



"Đó là khi một băng nhóm lừa hay bắt một tên khốn khổ nào đó lên một con tàu để làm việc trên biển. Grant tự đi thuê những người đàn ông có gia đinh."



"Tất cả những người này đều có gia đình?"



"Trừ Dooley - ông ấy góa vợ - có thể còn một hai người nữa, đúng thế. Việc này rất quan trọng với Grant và với vài người thì nó là vấn đề sống còn đấy."



Trong khi Tori vẫn đang dao động vì thông tin này, Traywick nói, "Đừng hiểu sai ý tôi - họ vẫn nhộn nhạo và khoái uống rượu, nhưng cô nên xem cái khoang ở của thủy thủ. Các bức tường dán kín những lá thư của vợ họ và những thứ tương tự của bọn trẻ."



Tori nhìn theo Dooley chạy lăng xăng khắp boong tàu, giúp đỡ tất cả mọi người, và cảm giác tội lỗi bỗng túm chặt lấy cô. Một người đàn ông góa vợ. Thế mà cô đối xử với ông ấy như một tên tội phạm tệ hại nhất. Cô thở dài, quyết định sẽ đối xử tử tế hơn với ông ta. Thực tế là, cô bắt đầu nhìn những người đàn ông xung quanh bằng đôi mắt mới. Cô từng nhận ra họ sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên, cả trong ăn nói cũng như ăn mặc, nhưng giờ thì cô còn nhận ra họ khá dễ chịu, chứ không cáu kỉnh gắt gỏng như những thủy thủ khác cô biết.



"Tuyệt thật." Cô quay sang phía Sutherland, cũng nhìn anh vẻ khác biệt. Cơn gió thổi một lọn tóc anh rủ xuống trán. Tại sao nó lại làm cô như muốn mỉm cười? Anh gạt nó ra một cách bực bội.



"Giờ thì cô đã ra được ngoài này, chúng ta có thể chơi bài," Traywick nói sau lưng cô.



Cô không quay lại. "Vâng, có thể."



Cô quá bận bịu nhìn ngắm thuyền trưởng, nên chỉ nghe loáng thoáng Traywick nói, "Hiệp bốn thuộc về Grant."