The Price Of Pleasure

Chương 23 :

Ngày đăng: 16:10 19/04/20


"Grant, chú có nghĩ chị làm tốt công việc của một nữ bá tước mới chứ?" Nicole hỏi giọng ngọt ngào trước khi anh kịp chuồn khỏi phòng ăn sáng với cốc cà phê.



"Tuyệt. Chị làm rất tốt." Anh kéo cổ áo, ước sao có ai đó khác ở trong phòng. Anh ngờ cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến một nơi nào đấy mà anh không muốn nhắc tới. Thật đáng cảnh giác, vụ này giống như đang ngồi trong một cỗ xe ngựa đang lồng lên và không biết được điểm đến.



"Chú có nghĩ chị là một bà chủ duyên dáng lịch sự không?"



"Duyên dáng hết sức."



"Chú không nghĩ một bà chủ lịch sự duyên dáng sẽ muốn một vị khách của cô ấy cư xử bất lịch sự với những người khác chứ?"



Aha. Giờ mình thì hiểu rồi - bờ vực càng lúc càng gần với cỗ xe bị nguyền rủa.



"Thế thì bà chủ này sẽ bảo chú thôi làm một thằng ngốc và cư xử như một quý ông như chú vẫn tự nhận. Chú thật bất lịch sự đến mức không thể chịu nổi, cái cách chú đối xử với Victoria. Với một người từng có thái độ không chê vào đâu được, sự thụt lùi này thật khó hiểu. Rất khó hiểu."



"Em đã rất bận rộn." Nghe anh nói giống hệt một cậu học sinh vừa bị mắng. Anh rất muốn được bảo chị ấy tự lo chuyện của mình đi, nhưng biết rằng nếu anh nói ra, Derek sẽ tẩn cho anh một trận trong vòng chưa đầy một giờ nữa.



"Gia đình sẽ chờ đợi sự có mặt của chú. Đặc biệt là hôm nay."



"Hôm nay là ngày giời ơi gì mà quan trọng thế?"



"Là giao thừa!" Khi chị hầm hầm bước đi, anh nghe thấy chị ấy lầm bầm gọi anh là đồ đầu đất.



Anh đã suýt nữa thì đã trốn được. Ngày mai họ định sẽ đi Belmont. Ở gần Victoria giống như là địa ngục với Grant, biết rằng cô không muốn anh, đã ngủ với anh, và lựa chọn khả năng với một người khác hơn là cưới anh. Anh đã tránh cô, nhưng ý nghĩ về cô vẫn ngập cả tâm trí anh. Giờ anh sẽ bị buộc phải tiếp xúc với cô.



Thế nhưng khi anh gặp mọi người vào tối đó, ánh mắt anh ngay lập tức dính vào Victoria và anh bối rối không hiểu tóm lại tại sao anh lại tìm cách tránh cô. Cô mặc một cái váy dài bằng xa tanh màu rượu vang đỏ, cái váy mà anh cũng chẳng chú ý lắm lúc anh mua nó bởi vì nó không tỏa sáng như khi cô mặc nó lúc này. Nó làm đôi môi cô như đỏ thêm, đỏ một cách hấp dẫn. Anh nhận ra cô đang đi đất với đôi tất dài, giày cô đã được quăng đâu đó rồi. Bẳng một cái lia mắt quanh phòng, Grant thấy chúng được nhét đằng sau tấm rèm.



Anh ngắm những ngón tay của cô vô tình vuốt ve lên bề mặt của chiếc ly pha lê trong khi cô cười với những câu chuyện của Nicole. Say sưa, anh nghĩ anh chưa từng thấy ai đáng được khao khát và sống động đến thế. Chẳng có gì khó hiểu tại sao các bà cô kia lại ghen tị với Victoria. Hôm cô, anh đã rất ngạc nhiên khi nhận ra cái nhìn phê phán của họ gần như chẳng thể che giấu nổi sự ghen tức. Cuộc chạm chán đó đã mang đến cho anh một câu hỏi thật khó. Có phải anh chỉ trích lối sống dễ dãi của Ian vì anh ghen tị anh ta?



Tiếng chuông báo bữa tối làm ngắt dòng suy nghĩ của anh. Cho đêm giao thừa, gia đình anh ăn một bữa theo kiểu truyền thống. Họ bắt đầu với súp măng tây và sa lát trộn, bỏ qua món cá, rồi thưởng thức kem, nước sốt, vịt non với dâu gai, thịt nai hầm, và ngỗng quay - những thứ mà Grant nghĩ nên để hết trước mặt Camellia để cho cô ấy một mình xơi tất.



Cô ấy xơi tái tất cả các món, rối tấn công rất nhanh những quả nho trồng trong nhà kính, dứa, và bánh pút đinh.Anh biết là có lẽ cô ấy tin rằng các quý cô thì không nên phàm ăn quá như thế, nên khi cô ấy có thể giải quyết chỗ thức ăn mà cô ấy vừa mới... Anh không thể tưởng tượng được cơn đói của cô ấy nó đến cỡ nào. Nhưng chắc chắn cái gì đó đã có ích cho sức khỏe của cô ấy. Rõ ràng là, những chuyến đi bộ trong tuyết và cả chồng đĩa thức ăn đã buộc cô ấy phải phục hồi.



Victoria gần như tỏ vẻ tự hào, cô quá mừng vì Camellia, và anh rất thích được thấy như vậy. Anh không thích thấy mọi người bắt gặp mình đang nhìn Victoria.



Khi họ đã xong bữa tối, tất cả quay về phòng khách và có cả Geoffrey tham gia cho đến khi Bà vú khăng khăng đã đến giờ ngủ của cu cậu, "ngày nghỉ hay không cũng thế." Sau đó, Nicole, Amanda, và Camellia chơi bài, cười vui vẻ về những trò hề của Geoffrey trước đó. Thằng cu đã được các quý cô ưa thích ngay từ bây giờ rồi.



Victora xin phép đi ngủ một chốc sau đó, thế là Grant nghĩ sự có mặt của anh không còn là bắt buộc nữa, và anh đi lên căn phòng trẻ em để ngó qua Geoffrey. Anh từng không nghĩ mình đặc biệt thích trẻ con, nhưng sau khi anh bế cậu nhóc và thấy nó nhìn anh như nhận ra người thân, có cái gì đó trong anh đã thay đổi.



Anh bắt gặp Victora đang ngồi trong cái ghế đung đưa, nhẹ nhàng hát cho em bé.



"Grant!" cô khẽ nói, vẻ bất ngờ.



"Tôi không định làm phiền cô."



"Anh không. Tôi chỉ định nói tạm biệt thôi. Tôi không biết bao giờ mới được gặp lại thằng bé." Cô chỉ một cái ghế gần đó. "Sao anh không ngồi xuống?"



"Tôi, ừm, tôi không-"



"Thật là ngớ ngẩn, Grant. Chúng ta đều là người lớn cả. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tôi hy vọng mình có thể là bạn."



Giọng anh thật thấp, anh nói, "Tôi không thể làm bạn với cô."



"Gì cơ?" Geoff cuộn mình vẻ ngái ngủ trong tay cô, và cô bước tới cái cũi và nhẹ nhàng đặt lại thằng bé vào đó.



"Quên điều tôi vừa nói đi."



"Anh không thể nói ra một câu như thế mà không giải thích."



"Tôi sẽ không tranh cãi với cô trong phòng của thằng cháu tôi," anh nói qua vai khi anh bước ra.




"Nếu chú nói vậy."



"Cái đó có ý ‎gì đây?"



"Tại sao chú không hỏi cưới cô ấy?"



"Em đã."



Derek há mồm và không nói gì cả. Rồi anh cười khanh khách. "Và cô ấy nói không?"



Grant đứng dậy vẻ phẫn nộ, nhưng Derek đã tóm lấy tay anh. "Xin lỗi. Cô ấy có nói lý do không?"



"Có, cô ấy sẽ không cưới mà không có tình yêu." Anh phun từ ấy ra. "Cô ấy muốn có cái mà anh và Nicole có."



"Tôi chẳng hiểu vấn đề ở chỗ nào. Tất cả mọi người trừ chú ra đều biết chú yêu Victora."



"Em không yêu cô ấy."



"Cứ tự nói với mình thế đi."



"Tình yêu đã biến anh thành tên khờ mất rồi."



Với một nụ cười thỏa mãn, Derek nâng cái cốc lên và nói qua thành cốc, "Thế thì còn khối thứ để nói về sự khờ dại đấy."



"Cô ấy làm em phát điên. Em chẳng thể nghĩ về cái gì khác! Em chẳng ngủ được tí nào; em chẳng ăn được mấy." Những ngón tay Grant trắng bệch trên cái cốc. "Em không thể sống thế này được. Nếu đây là tình yêu, thì chắc chắn em có thể sống mà không cần cái cảnh khốn khổ này."



Derek với lấy cái cốc trong tay Grant và lôi nó ra trước khi anh làm vỡ nó. "Đó là vì chú cứ so gươm với một thứ mà chú không nên chống lại. Hãy đi và nói với cô ấy rằng chú yêu cô ấy."



"Không. Tình yêu phải làm người ta dễ chịu. Chứ không phải là cái cảm giác hầm hập cứ xoắn lấy ruột gan em mỗi khi em gần cô ấy."



"Dễ chịu?" Derek cười lên chẳng có vẻ gì hài hước cả. "Nicole và anh đã từng có một thứ, hay đúng hơn là một người, cản trở giữa hai chúng tôi. Yêu nhau là điều không phải bàn. Nhưng chú có được nó quá dễ dàng. Một phụ nữ đáng yêu, thông minh, yêu chú, và tất cả những gì chú phải làm là chấp nhận điều đó."



"Em đã. Em đã hỏi cưới cô ấy. Và giờ cô ấy lại ra những yêu cầu mới." Anh bới tay vào tóc. "Đáng ra em chỉ nên nói em yêu cô ấy. Em chắc chắn có thể làm ra vẻ như vậy." Giọng anh trở nên hưng phấn, như thể anh đã tìm ra cái giải pháp tuyệt hảo. "Cô ấy sẽ chẳng bao giờ biết."



"Em tự nghe mình nói đi. Nếu em ra vẻ được như vậy..."



Grant đấm tay lên bàn. "Anh nói đúng. Cô ấy không thể nào nghĩ được cách nào tốt hơn để làm em phát điên. Cô ấy biết em là một người lạnh lùng. Thậm chí là vô cảm. Và cô ấy đòi hỏi ở em một thứ mà em chẳng thể nào cho cô ấy được."



Derek liếc bàn tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm của Grant. "Chú có thể nên xem xét lại cái, ừm, cái tính lạnh lùng bình tĩnh của mình đấy. Đúng, ngày xưa, nói chuyện với chú đôi khi cũng giống như nói chuyện với bức tường. Anh nhớ chú đã từng giận dữ đến mức nào khi anh nói anh sẽ không tham gia Cuộc đua Vòng tròn lớn. Anh đã muốn chú quại cho anh một phát. Anh đã cầu chúa để người rốt cục cũng cho chú đánh mất kiềm chế."



"Tại sao?"



"Để chắc chắn rằng chú vẫn còn sống. Không phải một cỗ máy và không chết ở bên trong. Và bây giờ thì anh biết chú đang khốn khổ, nhưng anh không thể không mừng vì cô ấy đã đánh thức cái gì đó trong chú. Tình cảm của chú với cô ấy đã thay đổi cuộc đời chú, và anh không thể không hạnh phúc vì điều đó."



Chuyện này làm Grant còn tức giận hơn nữa. Chẳng có gì thay đổi cuộc sống của anh hết trừ phi anh muốn thế.



Và cái thứ tình yêu là cái cô ấy muốn...



Anh không phải kẻ hèn nhát, nhưng việc này, việc trao cả trái tim cho người khác, khi họ có thể dẫm đạp lên nó và để mặc nó chết dần chết mòn... Cái viễn cảnh thật đáng sợ bởi vì bản năng cho anh biết rằng nếu giả sử Victora đạp lên niềm tin của anh, anh sẽ không bao giờ còn được biết đến hạnh phúc một lần nữa. Bất cứ người đàn ông có đầu óc bình thường nào cũng sẽ e ngại khi phải từ bỏ khả năng kiểm soát hạnh phúc của chính mình. Phải lệ thuộc vào một ai đó lần đầu tiên kể từ khi anh trở thành đàn ông. Anh có cảm giác anh đang nghẹt thở...



"Em sẽ làm gì?"



"Cái việc mà em đã định sẵn từ lâu. Em sẽ đưa cô ấy về cho Belmont, và trong tương lai khi ông ấy qua đời, em sẽ trở lại để lấy khoản thù lao của mình. Còn giờ, em sẽ chịu đựng thêm một đêm nữa ở đó, rồi em sẽ lấy lại được cái cuộc sống khốn kiếp của mình."



Chỉ trong vòng một giờ, Amanda, Derek, và Nicole với em bé đều đã tập trung bên cạnh cỗ xe để tiễn họ đi. "Em chỉ ở cách đây có nửa ngày đường khi trời đẹp. Bọn chị sẽ đến thăm em sớm," Nicole hứa khi cô đưa Geoffrey cho Victoria. Victora ôm cậu bé thật chặt, và để rớt một giọt nước mắt lên chiếc mũ xanh của bé. Khi cô hôn cậu bé và trao lại cho Nicole, Derek bắt gặp ánh mắt Grant, ném cho anh một vẻ mặt như muốn nói, "Thế nào?"



Grant đáp trả với một cái lắc đầu nhanh, thận trọng.