Thế Thân

Chương 103 :

Ngày đăng: 15:09 19/04/20


Hôm nay đã chơi được ba ván rồi, Hiên Viên Kỳ rõ ràng đã mất tập trung, ba ván thua hai, cuối cùng Hiên Viên Kỳ đẩy bàn cờ ra xa: "Dẹp đi!"



Liễu Vận Ngưng thu hồi quân cờ trắng đang định hạ xuống, ngẩng đầu nhìn y, im lặng thu dọn tàn cục.



Trăng như lưỡi câu, sao sáng đầy trời, ánh trăng chiếu bóng vào trong cung điện hoa mỹ, dường như có một nỗi cô đơn, tĩnh mịch đang dần lan tỏa.



Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, bóng y thẳng đứng trông thật cô đơn.



Liễu Vận Ngưng thu hồi tầm mắt, tiếp tục thu dọn những quân cờ.



—- Là ta đã nhìn nhầm chăng?



"Hôm nay, là ngày giỗ mẫu phi trẫm." Y thản nhiên nói.



Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, hộp cờ trong tay nghiêng nghiêng, cờ đen cờ trắng lần lượt rơi ra ngoài. Các quân cờ lẫn vào nhau trên nền đá xanh, màu sắc đối lập.



Tiếng những quân cờ rơi xuống nghe sao mà vui tai, khiến ta cảm giác như có vài viên ngọc trai đang lăn tròn, Liễu Vận Ngưng bật cười.



—- Hình như hôm nay ta cái gì cũng đánh rơi! Đầu tiên là dược liệu, giờ là quân cờ, đúng là —-



Nàng cười cười bất đắc dĩ, cúi người nhặt cờ.



Hiên Viên Kỳ quay người lại, nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng, đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường.



Trong tẩm cung lặng vắng, chỉ nghe mỗi tiếng những quân cờ va vào thành hộp, Liễu Vận Ngưng có thể nào không để ý đến ánh nhìn chuyên chú của Hiên Viên Kỳ dành cho mình, mặt nàng nóng bừng lên, tim cũng đập nhanh hơn.



Vội vàng gom những quân cờ rơi trên nền đất, Liễu Vận Ngưng liền đặt hai hộp cờ xuống bàn, quay lưng về phía Hiên Viên Kỳ, tim đập thình thịch, do dự chẳng dám xoay lại.




Lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của y, Liễu Vận Ngưng nói: "Ta có thương hại người đâu......" Chỉ là tự dưng cảm thấy đau lòng mà thôi.



"......" Y lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí đến ánh mắt cũng không có lấy một chút ấm áp.



—- Hiên Viên Kỳ, ngươi quả nhiên vẫn là người biết cách tổn thương ta nhất.



"Tại sao lại nói cho ta biết?"



—- Cuối cùng cũng vẫn hỏi! Quả nhiên, trong lòng ta vẫn còn ôm hy vọng sao? Hay là vẫn không muốn hết hy vọng?



—- Có phải, phải chờ chịu tổn thương thêm một lần nữa, mới có thể học cách rũ bỏ?



Thấy nàng thận trọng hỏi, ánh mắt y dần lâm vào bối rối: "Ta cũng không biết......" Y chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, muốn tìm một người để trút bầu tâm sự mà thôi, nhưng —-



Y mê muội.



—- Tại sao lại nói với nàng? Tại sao một chuyện không dễ dàng nói ra trong nhiều năm qua, lại dễ dàng nói cho nàng?



Sự bối rối tuy rất khó phát hiện trong mắt y, nhưng Liễu Vận Ngưng lại nhận ra, cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn y, chẳng biết lúc đó đã suy nghĩ cái gì.



Nhưng nhìn thấy sự cô đơn trong mắt y ngày một sâu đậm trong đêm, lòng nàng lại cảm thấy khó chịu —-



Hiên Viên Kỳ không thích hợp với vẻ mặt đó, y lúc nào, cũng cao cao tại thượng.



Lúc đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Hiên Viên Kỳ, Liễu Vận Ngưng mới phát hiện bản thân đã bất tri bất giác cầm tay y từ lúc nào.



Nàng cúi đầu mờ mịt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh nhìn xa xăm của Hiên Viên Kỳ.



Lòng thầm cười khổ.



—- Thừa nhận đi! Liễu Vận Ngưng, ngươi vốn còn trông mong Hiên Viên Kỳ! Ngươi vốn, không thể hoàn toàn hết hy vọng vào y.



—- Ngươi vốn, thích y!