Thế Thân

Chương 125 :

Ngày đăng: 15:09 19/04/20


Không khí trong cung trở nên ngưng trọng.



Có ai ngờ được, tin Liễu phi mang thai truyền ra ngoài còn chưa đầy một tháng, vậy mà Liễu phi đã sinh non.



Mà lại là sinh non một cách bất bình thường nhất trong những chuyện bất bình thường.



Trong Hoàng cung, chuyện bị kẻ khác hãm hại không có gì đáng ngạc nhiên,

nhưng chuyện khiến mọi người ngạc nhiên, là chuyện xảy ra sau khi Liễu

phi sinh non.



Liễu phi uống hết bát dược an thai Vân phi mang

đến, không an thai đã đành, chẳng những thai nhi bị mất mà người đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Thái y ra ra vào vào với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.



Trong cơn hoảng loạn, Lưu Dục sai người đến thông báo cho vị Đế Vương còn đang tham gia nghị sự, không ngờ Đế Vương lại tức giận, đứng bật dậy với vẻ mặt u ám đến dọa người, bỏ mặc chúng đại thần đang

ngồi nghị sự mà chạy thẳng đến Liễu uyển.



Tất cả Thái y trong

Hoàng cung đều được triệu đến, nhất thời, ai trong cung cũng cảm thấy

bất an, bầu không khí nặng nề như bao trùm lấy tất cả mọi người.



Lúc biết Liễu Vận Ngưng uống bát dược an thai mà Vân phi mang đến sau đó

thì trở nên như vậy, Đế Vương không do dự hạ lệnh đày Vân phi vào lãnh

cung, chờ Liễu phi tỉnh lại rồi mới quyết định.



Nhưng từng ngày

từng ngày trôi qua, Liễu phi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vẻ mặt các

Thái y ngày càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt lo lắng của Đế Vương lại càng

khiến người ta sợ hãi, áp lực cực lớn, các Thái y không ngừng dốc hết

sức lực, nhưng dù có làm thế nào, Liễu phi vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh

lại.



Mặc cho có uống bao nhiêu là dược liệu quý, Liễu phi đều

phun ra hết, uống bao nhiêu phun bấy nhiêu, nếu cứ vậy thì phải chuẩn bị tâm lý đón nhận.



Nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đế

Vương, không một Thái y nào dám nói như vậy, ai cũng ôm một tia hy vọng

cuối cùng, dốc hết toàn lực cứu chữa, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.



Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, thần thái tuyệt vọng càng lớn dần trên mặt

chúng Thái y, đến nước này rồi, vẫn chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng.


"Thần thiếp không hiểu ý của bệ hạ."



"Không hiểu?" Y tuy giận nhưng vẫn cười: "Vân phi, nếu ngươi an phận sinh con

cho trẫm, có lẽ ngươi còn có thể giữ mình ở lại trong cái cung nhỏ bé

của ngươi, đáng tiếc ngươi lại không khôn ngoan, ngươi ngàn vạn lần

không nên toan tính với Liễu phi!" Câu cuối được y nhấn mạnh bằng giọng

nói lạnh lẽo giá băng hơn bão tuyết tháng mười hai.



"Bệ hạ—-" Vân phi tự cho phép mình đứng thẳng người, bình tĩnh nói: "Thần thiếp biết

bệ hạ lo lắng cho Liễu phi muội muội, chuyện này thần thiếp còn có thể

lý giải được, nhưng thần thiếp không thể không minh oan cho chính

mình—-"



"Bát dược an thai đó đúng là thần thiếp gọi người đến

làm, cũng là thần thiếp sai người mang sang, nhưng thần thiếp có thể thề với trời, thần thiếp tuyệt đối không bỏ thêm những thứ không nên bỏ,

tuy thần thiếp không hẳn thông minh, nhưng cũng không ngốc đến nỗi làm

vậy, bát dược thần thiếp mang sang, nếu Liễu phi uống xong mà xảy ra

chuyện thì người đầu tiên bị tình nghi chính là thần thiếp, thần thiếp

nói vậy chứ không có ý gì khác, chỉ hy vọng bệ hạ cho thần thiếp sự công bằng."



Lời nói dịu dàng, từng chữ từng chữ một rõ ràng vô cùng,

Vân phi vẫn không có biểu cảm nào khác lạ, bình tĩnh thản nhiên, nhìn

không ra đang nghĩ gì trong lòng.



"Hơn nữa thần thiếp cũng đang mang giọt máu của bệ hạ."



Tiếng cười nhạo truyền từ cửa số phòng đối diện đến, cứ như ảo giác.



"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, như vậy, cách nguy hiểm

nhất cũng là cách an toàn nhất, ngươi cho rằng trẫm không hiểu đạo lý

này sao?"



"Thần thiếp không dám."



"Vân phi, ngươi nghe đây, nếu Liễu phi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không sống nổi đâu!"



Từng câu từng chữ mang theo giọng điệu rét lạnh giá buốt hơn tuyết đang rơi ngoài trời.



"Ngươi sẽ là người đầu tiên chôn cùng nàng!"