Thế Thân

Chương 152 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


"Đại tiểu thư?" Lúc Lưu Dục nhìn thấy

Liễu Uẩn Nịnh đứng trước cửa, nàng sợ đến nỗi đờ người: "Đại tiểu thư,

sao người lại ở đây?"



—- Đại tiểu thư đã về, vậy nương nương phải làm sao bây giờ?



"Suỵt!" Liễu Uẩn Nịnh bảo nàng nhỏ tiếng một chút: "Đừng la lớn vậy chứ, ta

chuồn tới đây, Nhị tiểu thư đâu?" Nàng ngoái đầu vào xem: "Muội ấy đang

ngủ à?"



Lưu Dục lắc đầu: "Nương nương đã dậy rồi, nhưng hôm qua

nương nương ngất xỉu, hôm nay bệ hạ dặn không được cho nương nương rời

giường, nên nương nương còn đang nghỉ ngơi."



"Hả?" Liễu Uẩn Nịnh nhướng đôi mày thanh tú: "Xem ra bệ hạ rất xem trọng Vận Ngưng nhỉ?"



Lưu Dục cười khẽ: "Chẳng qua bệ hạ là đang xem trọng khuôn mặt nương nương đó thôi!"



Nghe vậy, Liễu Uẩn Nịnh dời mắt sang nhìn nàng, đi vòng quanh nàng dò xét,

đến khi Lưu Dục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu mới nói: "Ngươi thật sự

cho là vậy sao?"



Lưu Dục cười cay đắng: "Đại tiểu thư, người chưa được tận mắt nhìn thấy đó thôi, nương nương người, ôi......" Lưu Dục

thở dài: "Không nói thì thôi, Đại tiểu thư, lần này bệ hạ đi tìm người

về sao? Vậy có phải người sẽ không bỏ đi nữa không?"



"Vận Ngưng làm sao?" Nàng chau mày hỏi.



—- Nàng ghét nhất là những kẻ ăn nói nửa vời.



"Nói ra thì dài lắm......"



"Vậy nói ngắn gọn thôi!"



Lưu Dục cười cười: "Đại tiểu thư, người không thay đổi chút nào ha!"


xuyên qua khe hở, có thể thấy trên chiếc giường xa hoa kia không có một

bóng người.



Nàng đang định hỏi thì nghe thấy Lưu Dục thảng thốt: "Nương nương, sao người lại rời giường rồi?"



Nghe giọng nói hơi cao của Lưu Dục, lúc này nàng mới để ý đến cái bóng trắng chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn đang ngồi bó gối bên cửa sổ.



Nàng bỗng giật mình, không thể nào dời mắt khỏi người đó.



—- Chẳng qua chỉ mới có nửa năm mà thôi, tại sao muội ấy lại thay đổi nhiều đến vậy?



Xoay xung quanh nàng, là bi thương đó ư?



"Nương nương, người không chịu mặc thêm áo, nếu bị lạnh nữa thì phải làm sao

đây?" Lưu Dục vừa quở trách vừa lấy áo choàng bọc kín nàng lại.



"Trong phòng có nhiều bếp sưởi như vậy, ta không thấy lạnh." Giọng nói dịu

dàng vang vọng trong căn phòng, Liễu Uẩn Nịnh thấy mũi mình xót xót.



Song sinh có tâm linh tương thông.



—- Vậy nàng thường xuyên cảm thấy đau lòng, là vì muội ấy sao?



Trong nửa năm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?



"Vận Ngưng—-" Nàng nói với vẻ thiếu tự tin, nàng vẫn không rời mắt khỏi bóng hình mảnh mai kia, nàng thấy rất rõ, lúc nàng cất tiếng gọi, người đó

đã khựng lại.



Nàng từ từ bước đến gần, đứng trước mặt Liễu Vận

Ngưng: "Vận Ngưng!" Liễu Vận Ngưng cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên,

mỉm cười: "Uẩn Nịnh, cuối cùng tỷ cũng về rồi?"



Nước mắt bỗng lại rơi.



"Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?"



Khuôn mặt giống nàng như đúc ấy, cái khuôn mặt luôn khiến người ta lẫn lộn

ấy, giờ đây lại nhợt nhạt dọa người, yếu ớt như một con búp bê bằng

ngọc, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ không thể

chắp vá lại được.



Giống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.



Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanh

không còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đi

nữa có ai mà nhận không ra chứ?