Thế Thân

Chương 162 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


"Nhưng ngươi có biết không, ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ không hề biết

đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là một kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"



"Ngươi nói xem, một kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"



"Nàng nói cái gì?" Y ngẩng phắt đầu, hai mắt đỏ au, ánh mắt ác liệt khiến Liễu Uẩn Nịnh phải lùi về sau vài bước.



Nhưng nỗi sợ đó chỉ thoáng qua, nàng ngẩng mặt, đáp lại không thua kém: "Ta

nói gì ư? Tai ngươi có bị điếc hay không? Được, ta cũng không ngại nói

ra một lần nữa!"



"Ta nói, người mà ngươi thích, từ đầu cho đến

cuối, chỉ có mình Liễu – Vận – Ngưng!" Lời nói chất đầy oán hận, lòng

nàng khoan khoái lạ thường: "Ngươi có biết không, ngươi chưa bao giờ

thích ta! Người mà ngươi nhục nhã mọi bề, người mà ngươi tổn thương mọi

bề, mới chính là người mà ngươi vừa gặp đã yêu!"



Y tóm lấy vai

nàng, hai mắt đỏ au hung dữ như một dã thú bị chọc giận, nỗi đau đó lay

động trái tim Liễu Uẩn Nịnh: "Tại sao nàng không nói ra sớm hơn?"



Giọng nói khàn khàn, trầm trầm, như tiếng gầm của thú dữ, nỗi đau sâu đậm đó, nỗi thống khổ mãnh liệt đó, cho dù là người có ý chí sắt đá cũng phải

bị lay động.



Liễu Uẩn Nịnh bi ai nhìn y, cơ thể như bị rút cạn

sức lực, ngã ngồi dưới đất: "Tại sao ta lại không nói ra sớm hơn?" Nàng

thì thào tự hỏi, như đang hỏi y, như đang hỏi chính mình, nhưng nàng

không có được câu trả lời, ánh mắt mông lung, nước mắt chưa ngừng được
không có được câu trả lời, ánh mắt mông lung, nước mắt chưa ngừng được

bao lâu lại rơi, rơi rất nhanh, nhanh như một cơn đại hồng thủy tràn vào khi đê vỡ, không thể ngừng lại.



"Ta không biết, ta thật sự không biết sẽ có kết cục này, đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, là ta!" Nàng

khóc nấc: "Nếu không phải do ta ích kỷ, nếu không phải ta tự ái luôn cho mình đúng, Vận Ngưng, muội ấy sẽ không phải chết......"



"Trước

kia, phụ thân đối xử với ta và Vận Ngưng tốt lắm chứ, mỗi lần hạ triều

hồi phủ, người luôn thích ôm ta hoặc Vận Ngưng, còn bế chúng ta lên cao, sau đó mẫu thân sẽ mắng yêu phụ thân, lúc ấy cả gia đình mới vui vẻ

hạnh phúc làm sao......"



"Nhưng—-" Nàng ngừng một chặp, nỗi chua

xót che kín mắt: "Năm ta và Vận ngưng lên bốn đã xảy ra một tai nạn, sau đó tất cả đều thay đổi. Ngày đó mẫu thân dắt ta và Vận Ngưng đi dạo bên hồ, Vận Ngưng là người hoạt bát, bướng bỉnh đã giãy khỏi tay mẫu thân

để chạy chơi bên hồ......"



Chuyện đó đã qua lâu, lâu lắm rồi,

nhưng giờ nhớ lại vẫn khiến nàng đau thấu tâm can: "Vận Ngưng đuổi theo

một con vịt, đuổi theo sao đó mà rơi xuống hồ, lúc đó mẫu thân đang

chỉnh lại tóc cho ta, khi nghe Liễu Vận Ngưng kêu cứu thì đầu của muội

ấy đã chìm trong nước......"



"Mẫu thân sợ quá liền nhảy xuống

cứu, dùng hết sức lực đẩy Vận Ngưng lên bờ, rồi người không còn sức để

tự leo lên, ngay trước mắt ta, người chìm xuống đáy hồ......" Nàng không nhịn được bật khóc thành tiếng.



"Lúc ấy ta bị dọa cho sợ, đợi đến khi phụ thân nhận được tin chạy đến thì thấy ta và Vận Ngưng đã bất tỉnh......"



"Từ ngày đó trở đi, mọi thứ trong nhà đã thay đổi, phụ thân bắt đầu thay
"Từ ngày đó trở đi, mọi thứ trong nhà đã thay đổi, phụ thân bắt đầu thay

đổi, ngày Vận Ngưng tỉnh lại, phụ thân đã giáng cho muội ấy một bạt tai, lúc Vận Ngưng gọi mẫu thân ta lại oán hận mắng muội ấy đã hại chết

người!"



"Cũng từ lúc đó, Vận Ngưng đã từ một đứa trẻ hoạt bát

hiếu động biến thành một đứa trẻ biết nghe lời như mẫu thân mong muốn,

mẫu thân từng muốn muội ấy học cầm, kỳ, thư, họa thì muội ấy liền liều

mạng đi học, dù tay có bị dây đàn cứa nát cũng không ngừng luyện tập,

nhưng phụ thân vẫn không hề hài lòng, đưa Vận Ngưng đến Tây Viện, không

thèm quan tâm muội ấy những mười bốn năm trời."



"Còn ta, người mà mẫu thân cho là ngoan hiền liền trở nên nghịch ngợm phá phách, cầm, kỳ, thư, họa khổ luyện trước kia đều vứt hết, cũng từ ngày đó ta không gặp

Liễu Vận Ngưng nữa bởi vì ta trách muội ấy, trách muội ấy đã hại chết

mẫu thân, nhưng ta không ngờ người khó chịu nhất thật ra chính là Vận

Ngưng!"



"Vận Ngưng ở Tây Viện một mình, chỉ có mình lão nha hoàn

lãng tai chăm sóc, nhưng năm muội ấy bảy tuổi thì lão nha hoàn được nhi

tử đón về, kể từ đó Vận Ngưng luôn sống một mình, cho đến giờ vẫn chỉ có một mình, còn bên ngoài cũng dần lãng quên thật ra Liễu Thừa tướng có

tới hai nữ nhi!"



Liễu Uẩn Nịnh bất giác nhớ lại, ánh mắt mông

lung nhìn ra xa, hình như nàng đã quên bên cạnh mình còn có một người:

"Khi ấy, thỉnh thoảng có tiếng đàn truyền ra từ phủ Thừa tướng, mọi

người dần biết đến Liễu Thừa tướng có một thiên kim am hiểu cầm nghệ,

còn ta khi lớn lên thường thường trốn ra khỏi phủ Thừa tướng, ai cũng

biết ta là Thiên kim của Liễu Thừa tướng, vì vậy dần dà những lời đồn về thiên kim của Liễu Thừa tướng được lưu truyền trong dân gian!"



"Ngươi biết không?" Nàng quay đầu, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Kỳ, nói: "Từ lúc

ấy, những lời đồn có liên quan đến Liễu Uẩn Nịnh, thật ra đều do một tay Liễu Vận Ngưng tạo thành! Còn ta, Liễu Uẩn Nịnh, chỉ là một kẻ giả dối

sống trong hư danh!"



"Một kẻ sống trong hư danh như ta, hai năm

trước nhận được lời mời của Thái hậu, ngươi nói xem, ngoại trừ tìm Vận

Ngưng để thế chỗ ra ta còn cách nào khác hay sao?" —-