Thế Thân

Chương 170 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Lúc Hàn Thiếu Lăng tỉnh lại, trời đã tối mịt, y mở mắt, sau khi nhìn thấy bóng đêm ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy xuống giường.



Lạnh lùng nhìn ra ngoài, vừa hay gặp được Lãnh Hàn Vũ đang từ ngoài đi vào. Va chạm khá lớn nên khiến cả hai phải nhảy bật về sau.



Hàn Thiếu Lăng ngẩng đầu tính gây khó dễ thì thấy Lưu Dục đang đứng sau lưng Lãnh Hàn Vũ, Lưu Dục nâng mắt nhìn y đầy xin lỗi, rồi lại cúi đầu.



Y nhướng mày, mắt nheo lại, không hề giữ dáng vẻ tao nhã như ngày thường, hung dữ nói: "Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại đưa y đến đây? Rõ ràng ngươi biết nàng ấy muốn được sống yên ổn, ngươi làm vậy là có ý gì?"



Khẩu khí đay nghiến khiến Lãnh Hàn Vũ không khỏi chau mày, đang định nói thì Lưu Dục đã nhanh hơn y một bước: "Ta biết ngươi giận, ta cũng biết ngươi thật lòng thích nương nương, nhưng mà—-"



Nàng hít một hơi thật sâu, nói ra sự thật phũ phàng: "Người nương nương thích vốn không phải ngươi!"



"Ngươi—-" Y rít một hơi, vẻ mặt hung tợn, nhưng Lưu Dục vờ như không thấy, ánh mắt bình tĩnh chưa hề rời khỏi y một lần nào, bình tĩnh nói: "Dù ngươi bám lấy nương nương cả đời này, nương nương cũng sẽ không đón nhận ngươi đâu! Không ai hiểu nương nương bằng ta cả!"



"Sao ngươi biết không được chứ? Có tim ai mà làm bằng sắt đâu? Chỉ cần ta không để ý thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ chú ý đến ta!" Y phản bác.



Lưu Dục lắc đầu: "Dù rằng nương nương có đón nhận ngươi đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là thích!"



Lãnh Hàn Vũ đứng cạnh cười khẩy, tiếp lời: "Có đôi khi, trái tim của Ngưng Nhi, thật sự rất sắt đá."



Hàn Thiếu Lăng nín thở, dời mắt sang chỗ khác: "Nhưng sao ngươi lại đưa cái người đã tổn thương nàng đến đây? Chẳng lẽ ngươi sợ nàng chịu tổn thương chưa đủ hay sao?"



"Người sẽ không tổn thương nương nương nữa đâu!" Lưu Dục từ tốn đáp.


Hàn Thiếu Lăng trầm tư.



Vì y biết thật ra Lưu Dục nói không sai.



—- Y không thua Hiên Viên Kỳ thứ gì hết, nhưng y bại bởi Liễu Vận Ngưng, bại bởi ông trời mà thôi.



Thầm hít một hơi, y quay trở lại giường, nằm xuống với một tâm trạng suy sụp, không nói thêm một lời nào nữa.



Lưu Dục nhìn y hồi lâu, cuối cùng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người trở ra.



Lãnh Hàn Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, y hiểu rõ hơn Hàn Thiếu Lăng rất nhiều, nỗi đau khi nhìn người mình thương yêu ngả vào lòng kẻ khác.



Nhưng cái gì nên nói thì cũng vẫn phải nói.



"Có lẽ Lưu Dục nói đúng, Ngưng Nhi thật lòng thích Hiên Viên Kỳ."



"......"



Không nghe thấy y đáp lại cũng là chuyện nằm trong dự kiến nên Lãnh Hàn Vũ không cảm thấy chán nản, tiếp lời: "Nhưng trái tim Ngưng Nhi không hề yếu đuối như bề ngoài đâu, ngược lại, muội ấy rất là kiên cường, trái tim của nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."



"Ý ngươi là gì?" Hàn Thiếu Lăng ngồi dậy, nhìn y: "Ngươi nói mấy chuyện này là muốn ám chỉ điều gì với ta?"



"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có lẽ Ngưng Nhi là thích Hiên Viên Kỳ đấy, nhưng—-" Y cười cười, ánh mắt tự tin: "Ngưng Nhi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương mình đâu!"



"......"



"Dù đó có là người muội ấy thích đi nữa!"