Thế Thân
Chương 58 :
Ngày đăng: 15:08 19/04/20
"Có thích khách, mau bắt thích khách!"
Thái hậu còn chưa dứt lời, sân ngoài đột nhiên có tiếng hò hét, sau đó là có vài tên Hắc y nhân xông vào.
"Người đâu, hộ giá, hộ giá!" Nháy mắt, Mai viên trở nên hỗn loạn, tiếng hét thất thanh tụ lại một chỗ, thấy chúng phi tử hoa dung thất sắc, như lâm đại dịch*: "Im hết cho ta!" Tiếng quát bình thản không gợn sóng, bất ngờ khiến cả Mai viên chìm trong yên lặng, mặt Hiên Viên Kỳ như bị bao phủ bởi màn sương lạnh giá, lạnh lùng quan sát tên Hắc y nhân đứng đầu: "Láo xược, Hoàng cung đại nội là nơi các ngươi muốn xông vào làm bậy là được ư?" (*Như lâm đại dịch: tỏ vẻ nghiêm trọng, đây là cách nói ví von)
"Hừ! Đương nhiên xông vào được chứ sao!" Hắc y nhân đảo mắt nhìn khắp sân, giơ hàn kiếm trong tay lên: "Có người đồng ý ra vạn lượng vàng mua mạng của ngươi, nếu La Tát Môn đã dám nhận, dù có xông lầm vào địa ngục Tu La cũng không sao!" Dứt lời, Hiên Viên Kỳ thấy một tia sáng sắc bén và tiếng xé gió kéo đến, cười lạnh, thậm chí y còn lười cử động, tình thế chỉ mành treo chuông, rồi một người vận y phục xanh lam xuất hiện trước mặt Hiên Viên Kỳ như một tia chớp, chặn thế tấn công của Hắc y nhân.
Dưới sự tấn công của người vận y phục xanh lam, Hắc y nhân rõ ràng bị rơi vào tình thế xấu, bị người vận y phục xanh lam đánh trả khoảng hai, ba chiêu liền bại, thối lui đến cạnh cửa: "Đúng là không thể khinh thường ảnh vệ!"
"Nếu thông minh thì mau thúc thủ chịu trói đi!" Người vận y phục xanh lam lạnh lùng nói.
"Nếu đã dám xông vào Hoàng cung giữa ban ngày ban mặt, thì tất sẽ có sự hy sinh, quy tắt của La Tát Môn là ngày nào không hoàn thành sứ mệnh thì ngày đó sẽ không từ bỏ ý đồ, giết chúng ta rồi thì sẽ còn nhiều sát thủ nữa đến lấy mạng của ngươi!"
"La Tát Môn thật to gan, chỉ vì vạn lượng vàng mà cả gan đối đầu với triều đình?"
"Cũng không hẳn vậy!" Bỗng một thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên, mọi người cả kinh, thì phát hiện một Hắc y nhân không biết đã trà trộn vào đây từ lúc nào, tên Hắc y nhân này không hề ăn vận kín mít như những Hắc y nhân khác, chỉ vận một bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt bình thường chất phác, y chậm rãi bước đến, đôi mắt hồ đào sáng ngời hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt bình thường kia, cười tà: "Dù không ai đồng ý ra vạn lượng vàng, La Tát Môn cũng sẽ lên kế hoạch giết ngươi!"
"Tại sao?" Hiên Viên Kỳ lạnh lùng đặt câu hỏi, vừa thấy khuôn mặt không biểu cảm của Hắc y nhân liền hiểu ngay lý do y dám kiêu ngạo lộ mặt, hóa ra là dịch dung: "Trẫm đã làm chuyện tày trời gì? Mà lại bị liệt vào sổ đen của tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ?"
Sự việc ắt có nguyên nhân, Hiên Viên Kỳ hiểu rất rõ đạo lý này, một chọi một sẽ không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có tra ra nguyên nhân sự việc, bốc dược đúng bệnh mới có thể trị dứt!
"La Tát Môn không phải tổ chức không rõ phải trái, chỉ cần bệ hạ chịu làm một bậc Hoàng Đế quan tâm dân chúng, La Tát Môn đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho bệ hạ."
"Dạ!" Chúng tần phi còn chưa hết sợ nối đuôi nhau rời đi, không lâu sau, Mai viên mới vừa náo nhiệt chỉ còn lại chủ tớ Liễu Vận Ngưng và Hiên Viên Kỳ.
"Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Liễu phi thật đúng là không nhỏ!"
"......" Mím môi, sắc mặt Liễu Vận Ngưng tài đến kinh người, không nghe thấy câu trả lời của nàng, sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm khó coi, nắm chặt lấy cằm của nàng: "Trẫm đang nói ngươi đó, ngươi không có nghe hay sao?"
"......" Những gì trước mắt dần trở nên mơ hồ, Liễu Vận Ngưng nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng thanh âm đó như được truyền đến từ một nơi rất xa, không thể nghe rõ, nàng mấp máy môi, chỉ có thể nói được một, hai từ.
Mắt Lưu Dục trào lệ, không để ý có phạm thượng hay không, vội la lên: "Bệ hạ, nương nương là vì không được thoải mái nên mới không trả lời người, xin bệ hạ hãy tha cho nương nương!" Nàng quỳ xuống cầu xin thay cho Liễu Vận Ngưng, khiến Liễu Vận Ngưng loạng choạng muốn ngã vì không còn ai đỡ.
Nghe những lời của Lưu Dục, Hiên Viên Kỳ mới chú ý đến sắc mặt của Liễu Vận Ngưng đúng thật là không tốt, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, y cố áp chế ngọn lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Đưa Liễu phi về, truyền Thái y!" Vung tay, buông cằm nàng ra, bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
"Nô tỳ tạ ân!" Dập đầu tạ ân theo bóng của Hiên Viên Kỳ, Lưu Dục không nhịn được rơi nước mắt, không bận tâm đi lau mặt, ôm chặt Liễu Vận Ngưng với vẻ sốt ruột: "Nương nương, người nhịn một chút, sẽ mau trở về thôi, nhịn một chút là được, Thái y đến thì sẽ không sao nữa."
Liễu Vận Ngưng miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: "Không cần truyền Thái y—-" Nàng vươn cổ tay mảnh khảnh: "Ta biết tại sao lại như vậy." Trên cổ tay trắng như tuyết, có một chấm đỏ.
Trắng như tuyết, đỏ tựa máu.
Thấy mà hãi!
"Vừa nãy, lúc tên thích khách đẩy ta ra, đã dùng châm đâm, trên châm có độc."