Thế Thân

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:08 19/04/20


"Đừng cắn tay, sẽ làm bản thân bị thương đó." Thiếu nữ cố gắng kéo tay nàng ra, lòng quặn đau, lo lắng.



—- Ông trời ơi, người đến tột cùng muốn nàng đau khổ đến chừng nào mới chịu đây?



Sự trầm lặng khiến kẻ khác không thể thở nổi, thiếu nữ ôm chặt lấy thân hình mỏng manh ấy vào lòng, người trong lòng bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt mỹ lệ không còn hàm chứa nước mắt.



"Lưu Dục—-" Nàng cúi đầu mở miệng gọi tên thiếu nữ, khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Ta không sao."



"Tiểu thư—-" Nhưng Lưu Dục thì ngược lại, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của nàng mà lòng chua sót muốn rơi lệ.



—- Nàng chưa từng ở cùng Nhị tiểu thư. Phủ Tể tướng cấm đàm luận về Nhị tiểu thư, lần này nàng bồi giá* đến đây chính là vì Nhị phu nhân thấy nàng tâm tư kín đáo, còn chu đáo trong mọi chuyện, sẽ không nói những gì không nên nói, sẽ không làm những gì không nên làm, hiện giờ thấy Nhị tiểu thư, nàng cuối cùng đã hiểu tại sao lúc Nhị phu nhân quyết định để Nhị tiểu thư thay Đại tiểu thư tiến cung lại che giấu sự đau lòng và lo lắng. (*Bồi giá: theo hầu làm đám cưới)



Nàng không hiểu, tại sao Nhị tiểu thư nhu thuận như vậy lại không được lão gia yêu thương.



"Lưu Dục, ta không sao mà." Nàng quay đầu nhìn bầu trời hừng sáng: "Không còn sớm nữa, ta phải rửa mặt chải đầu." Nàng nở nụ cười, ánh mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: " Đây là lần đầu tiên ta dậy sớm như vậy! Trước kia lúc ở phủ Tể tướng không ai quản thúc ta, ta có thể danh chính ngôn thuận ngủ nướng!"




Kìm nén sự cay đắng trong lòng, Lưu Dục cười cười với nàng, nghiêm mặt nói: "Trong cung không giống với trong phủ, mọi chuyện đều phải theo quy tắc, đại khái sau này tiểu thư không được ngủ nướng nữa."



"Đúng vậy, những ngày tự tại đã qua rồi." Vừa nói, nàng vừa đặt chân trần xuống giường, mặt sàn lót tấm thảm rất dày, nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.



"Tiểu thư—-" Lưu Dục không đồng ý, đôi mày thanh tú chau lại: "Vừa mới bảo trong cung phải theo quy tắc, nhìn bộ dạng của người kìa, nếu để người trong cung khác nhìn thấy, sẽ bị người ta nói này nói nọ cho xem."



"Ừ!" Nàng cười cười, quay lại mang hài vào.



Một khắc sau, Liễu Vận Ngưng được Lưu Dục giúp tắm rửa thay đồ, dùng điểm tâm sáng xong lại có vài vị phi tần lần lần lượt lượt đến thỉnh an tân tiền nhiệm Hoàng hậu nàng. Từng lời từng lời nhu mì nịnh nọt lấy lòng, thấy Lưu Dục gục gặc đầu, Liễu Vận Ngưng từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười thản nhiên, không hề thiếu kiên nhẫn. Đợi đến sau khi phi tần trong cung rời đi hết, Liễu Vận Ngưng mới cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, nụ cười mỉm tắt ngúm, dung nhan mỹ lệ mang theo sự mỏi mệt. Lưu Dục thấy mà lòng quặn đau.



"Nương Nương—-" Lưu Dục thấy thị nữ trong cung khác gọi "Nương Nương", cũng xưng hô giống vậy: "Có phải mệt lắm không? Có cần nghỉ ngơi một chút?"



Khẽ lắc lắc đầu, Liễu Vận Ngưng từ từ chợp mắt ngả người dựa vào ghế.




"Thánh chỉ đến!" Tiếng hô lảnh lót kéo dài âm cuối truyền đến: "Hoàng hậu tiếp chỉ!"



Liễu Vận Ngưng mở mắt ra, có hơi lo sợ, rồi đứng dậy, mau chóng rời phòng.



"Thần thiếp tiếp chỉ!"



"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Hoàng hậu quý vi Quốc mẫu, nhưng hành vi cử chỉ lại không đúng mực, khiến trẫm vô cùng thất vọng, để răn dạy, phế đi hậu quan, phong hào Liễu phi, khâm thử." (*Hậu quan: ngôi vị Hoàng hậu)



"Thần thiếp lĩnh chỉ!" Liễu Vận Ngưng không tỏ vẻ phập phồng lo sợ gì, cung kính cúi đầu tiếp nhận thánh chỉ.



"Nô tài cáo lui!" Thái giám truyền đọc thánh chỉ xong thi lễ, cước bộ ngừng lại, nói: "Liễu phi đừng buồn, có lẽ Hoàng Thượng chỉ nhất thời tức giận, chắc sẽ mau nguôi thôi."



Liễu Vận Ngưng cười cười, trong mắt không hề có sự buồn bã: "Đa tạ công công quan tâm."



—- Nếu y đã quên, vậy ta sẽ không níu kéo vô ích làm gì. Hai đứa nhỏ mười năm về trước, đã mãi bị vùi lấp bởi dòng thời gian.



Công công nhìn nàng lần nữa, không nói gì, lui ra ngoài.