Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 100 : Thổ lộ tâm tình
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Editor Hoa Trong Tuyết
Tiêu Ngư há miệng muốn nói chuyện, nhẫn nhịn nửa ngày, liền lẩm bẩm một câu: "Chàng có thể nói đạo lý một chút hay không?" Hắn thật sự quá ngang ngược, cho tới bây giờ đều không nói đạo lý, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tiết Chiến nắm chặt tay của nàng, ấn mạnh lên ngực mình. Sau đó từ từ nói: "Nàng cũng đã muốn sinh con cho Trẫm rồi, muốn bỏ chạy đời này nghĩ cũng không được nghĩ." Đại khái là đã quen với việc dùng thủ đoạn trực tiếp, muốn thì đi cướp đi đoạt, khác biệt chính là, trước kia là đi đoạt con mồi, mà bây giờ, cho đến sau này, rất hi vọng con mồi này cam tâm tình nguyện.
Hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng, nói, "Trước đây Trẫm đều muốn, làm cho bụng của nàng lớn lên, như thế nàng sẽ trung thực nghe lời một chút."
Thật ra hắn không hiểu chuyện nam nữ, lúc trước cũng là từ nơi thôn quê lớn lên, có những lời hắn nói vô cùng thẳng thắng. Hắn cũng không quá để tâm đến những việc như thế này, nhưng mưa dầm thấm đất cũng chỉ hiểu được một chút. Hắn thật sự rất ít kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên một khi bị ép tới nóng nảy, đương nhiên là không nói đạo lý.
Tiêu Ngư là danh môn quý nữ, làm sao từng nghe những lời thô tục hạ lưu? Nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng nhẹ nhàng thở phì phò. Nàng không nói lời nào, ngược lại nghe hắn còn nói: "Niên Niên, có phải nàng cảm thấy lời Trẫm nói rất khó nghe?"
Hắn vậy mà cũng biết mình nói chuyện khó nghe?
Tiêu Ngư nhẹ nhàng nói: "Chàng là Đế Vương, tất nhiên muốn nói cái gì liền nói cái đó."
Tiết Chiến mở miệng nói: "Thế nhưng Trẫm chỉ muốn nàng xem Trẫm là nam nhân của nàng." Hắn ôm nàng vào lòng, mỗi ngày bận rộn, thời khắc thoải mái nhất, chính là lúc bình thản ôm nàng ngủ. Trên người nàng rất thơm, ôm rất dễ chịu, nói chuyện trong veo êm tai, nghe nàng nói chuyện, mặc kệ nói cái gì, hắn đều rất thích nghe, có đôi khi nàng không nói, cứ như vậy ôm nàng cũng rất tốt.
Hắn cắn lỗ tai của nàng, tiếng nói nặng nề, "Niên Niên, Trẫm thật tâm thích nàng."
Thanh âm của nam nhân hùng hậu, Tiêu Ngư cảm thấy lòng mình tê dại. Trong lòng chấn động, tay vô ý thức nắm chặt vạt áo của hắn, nghiêm túc nói: "Lúc trước chàng nói, chàng và cô cô của ta có huyết hải thâm thù, vậy bây giờ chàng... có thể nói cho ta biết một chút được không?"
Chính là Vệ Đường.
Cả người mặc bộ nguyệt nha, rất đơn giản. Dáng người hắn thon dài, phong độ nhẹ nhàng, cả người phong thần tuấn lãng, thần thái giữa chân mày vô cùng lạnh nhạt. Hắn vô cùng trầm mặc. Quen biết hắn nhiều năm như vậy, nàng nghĩ biểu hiện của hắn lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy dù đối xử rất tốt với Tiêu Ngư, cũng chưa từng ân cần quá mức, ngược lại so với Tiêu Khởi Châu còn ra dáng huynh trưởng hơn. Cho nên đa số thời điểm, nàng cũng chỉ phàn nàn trong lòng, dù sao lúc trước là đại bá phụ thu dưỡng hắn, cho nên hắn gần gũi Tiêu Ngư một chút cũng là bình thường.
Thế nhưng là... ngay khi nàng nghĩ hắn chỉ xem Tiêu Ngư như mụi mụi, nàng lại nhìn thấy hắn lợi dụng lúc Tiêu Ngư đang ngủ say, len lén hôn lên trán của Tiêu Ngư...
Hắn vẫn luôn thích Tiêu Ngư. Chỉ là giả vờ dáng vẻ của huynh trưởng cũng rất giống, căn bản không ai nhận ra. Nếu như không phải sau này nàng không cam tâm nháo một trận lớn, đại khái cũng sẽ không bị mọi người phát hiện sớm như vậy.
Nhìn hắn đi tới, Tiêu Ngọc Chi dự định chào hỏi qua loa, nhưng lại nghe hắn chào nàng một tiếng, liền tiếp tục bước về phía trước, trong lòng nàng bỗng dâng lên cơn giận. Nàng gả chồng không được tốt, thì hắn cũng như trước đây không cưới được Tiêu Ngư không phải sao? Nghĩ đến việc hắn một mực không cưới vợ, trưởng bối làm mối cho hắn, hắn cũng đều nói khéo từ chối... Tiêu Ngọc Chi nắm vuốt hai tay, xoay người, nhìn bóng lưng hắn đi xa, lớn tiếng nói câu: "Nàng ấy đã gả hai lần, chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn nàng ấy sao?"
Hắn cũng không dừng lại, phảng phất như không hề nghe lời nàng nói, tiếp tục đi lên phía trước.
Nàng trôi qua không tốt, cũng không muốn để cho người được thảnh thơi.
Liền tiếp tục nói: "Nàng bây giờ còn mang thai, ngươi nói... đứa bé của nàng là nam hài hay nữ hài?"
Bóng lưng thẳng tắp kia, chợt dừng bước, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt.
Tiêu Ngọc Chi cắn môi, tức giận. Lúc này nha hoàn đến tìm nàng, nói nàng Quách An Thái tới đón nàng trở về phủ. Tiêu Ngọc Chi vẫn nhẫn nhịn một bụng tức giận không có chỗ phát, nhìn về phía nha hoàn nói: "Không đi không đi. Để hắn về một mình, ta không muốn nhìn thấy hắn!"