Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 102 : Tín nhiệm
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Kẻ dã man ngang ngược kia đã đi, Tiêu Ngư cũng không ngủ tiếp, đứng dậy để Xuân Hiểu Xuân Trà hầu hạ thay xiêm y rửa mặt.
Sử dụng hết đồ ăn sáng, Xuân Hiểu lập tức nói chuyện của cô mẫu cho nàng biết, không khác với chuyện nàng biết trước kia là bao, hiền lương thục đức, tha thứ rộng lượng, thay Đế Vương quản lý hậu cung gọn gàng ngay ngắn, càng bởi vì xinh đẹp được cưng chiều nhất hậu cung...
Tiêu Ngư cầm tượng gỗ cá chép được chạm trỗ hơi kém được lấy từ trên Đa Bảo Các xuống, cầm trong tay thưởng thức. Nghe Xuân Hiểu bẩm báo, Tiêu Ngư khẽ gật đầu một cái, nói: “Ừm, ta đã biết.” Thế nhưng Tiêu Ngư cũng hiểu, đã ở trong thâm cung, không có khả năng thân ở trong bùn mà không nhiễm hơi bùn, không dính chút chuyện bẩn thiểu. Hiện tại chuyện gì cũng điều tra không được, ngược lại làm nàng có thể chắc chắn cô mẫu của nàng có thủ đoạn.
Nhẹ nhàng bỏ tượng gỗ lên lại.
Tiêu Ngư giương mắt, nói với Xuân Hiểu: “Em đi theo ta đến Thọ Ninh Cung.”
“Thế nhưng mà.” Xuân Hiểu nhìn về phía Tiêu Ngư, thận trọng nói: “Bên chỗ Hoàng Thượng...”
Đó là bởi vì lúc trước nàng không biết vì sao Tiết Chiến không thích cô mẫu nàng như thế, còn tưởng rằng y không muốn nàng có bất kỳ liên quan gì đến hoàng thất tiền triều. Nhưng hôm nay y cũng đã nói cho nàng biết. Y không thích cô mẫu của nàng, là bởi vì năm đó cô mẫu nàng đã từng hại y và mẹ của y. Tất cả chuyện này đều được thông suốt rồi.
Xuân Hiểu cùng với Tiêu Ngư đến Thọ Ninh Cung.
Ngay ở giữa phía trên chính điện còn treo bấm biển “Kính Tu Nội Tắc”, chính là bút tích của Hi Hòa đế ngày xưa. (Kính: tôn kính, kính trọng; tu: viết, chỉnh lý, chỉnh sửa; nội: bên trong; tắc: phép tắc, quy tắc=> Tôn kính quy tắc viết bên trong)
Đêm đó Tiêu Ngư vào cung Triệu Dục lập tức băng hà, hậu cung không tranh thủ tình cảm, thời gian trôi qua bình tĩnh mà không thú vị, nàng cũng thường xuyên mang theo Triệu Hoằng tới nơi này nói chuyện với cô mẫu. Mà Triệu Dục càng là đứa con ngoan, những gì tốt nhất đều cho cô mẫu của nàng, ngói vàng lưu ly, gạch vàng trải đất, mà cô mẫu của nàng không có gì ngoài hoa phục áo đẹp, còn thích kỳ hoa dị thảo.
Dù hiện tại Thọ Ninh Cung đã rách nát, nhưng ngày xưa tráng lệ, vẫn có thể nhìn ra được.
Sau đó Tiêu Ngư tiến vào tẩm cung.
Trên giường hiện đầy mạng nhện, mà màn gấm phú quý hoa nở kia cũng bị phủ một lớp bụi dày, Tiêu Ngư nhìn từng cái, ánh mắt rơi vào bên trên Đa Bảo Các trên tường phía nam.
Lúc trước phản quân công thành, sau khi vào Hoàng Cung, đốt giết cướp đoạt, tất nhiên đồ quý của Thọ Ninh Cung cũng bị cướp sạch không còn gì.
Trên mặt đất có ném đồ sứ bị vỡ và y phục rách nát, Tiêu Ngư đứng ở trước Đa Bảo Các, có mấy hộp gỗ tốt nhất cũng đã bị mở ra, châu báu đồ trang sức bên trong đã sớm không thấy, lưu lại nhiều nhất, đều là một ít tranh chữ. Người tập võ phần lớn chỉ biết vàng bạc châu báu đáng tiền, mấy cái tranh chữ này lại không thích cầm.
Tiêu Ngư đưa tay mở một hộp gỗ tử đàn, lớp bụi bay lên có chút sặc mũi, Xuân Hiểu bước lên phía trước nói: “Nương nương, vẫn là để nô tỳ làm.” Nàng đi đến trước mặt Tiêu Ngư, móc khăn ra lau hộp gỗ, sau khi mở ra, bên trong có mấy bức tranh chữ, có mấy bức đã bị mở ra bị chút tổn hại, mà mấy bức bị đè ở phía sau, vẫn còn tốt không chút tổn hại.
Ngoài đình Bích Phù chính là một chỗ trống. Đế Vương cởi long bào, tùy ý ném xuống đất, mà Tiêu Hoài đứng đối diện cũng không nhanh không chậm cởi quan bào, giao cho tiểu thái giám bên cạnh.
Người xung quanh thối lui, chỉ còn lại quân thần hai người, đôi mắt đen của Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt này, nghĩ đến ngày xưa nữ nhi khuất nhục vào cung hầu hạ cho vua, bỗng trở nên lạnh thấu xương.
Tiết Chiến mở miệng nói: “Không cần xem trẫm là vua, cứ lấy ra bản lĩnh của mình, nếu không dùng hết toàn lực, trẫm sẽ trị tội khanh.”
Lúc nói chuyện, cú đánh cũng lập tức quét về phía Tiêu Hoài. Tiêu Hoài cảnh giác, tất nhiên lập tức nghiêng thân thể tránh đi, cũng bắt đầu động thủ, bắt đầu vật lộn với Tiết Chiến.
Tiết Chiến tuổi trẻ thân thể cường tráng, oai hùng bất phàm, Tiêu Hoài trải qua trăm trận, lúc mới bắt đầu, nhất thời không phân thắng bại. Chỉ là Tiêu Hoài cảm nhận được chiêu thức của Đế Vương này mạnh mẽ sắc bén, nếu không có lý do thân phận, ông sẽ tán thưởng y. Vị Đế Vương này cũng không phải theo chủ nghĩa bề ngoài, ngược lại là tài năng luyện võ khó gặp. Thời gian dần trôi qua, mặc dù hai người chưa phân thắng bại, nhưng kinh nghiệm của Tiêu Hoài phong phú, tất nhiên là có thể cảm giác được thật ra bản thân đã rơi vào thế hạ phong...
Cánh tay cường tráng chồng lên nhau, hai người giằng co, tiến tới gần.
Tiêu Hoài chợt nghe được Đế Vương nói bên tai: “Phủ Hộ Quốc Công tự xưng là đời đời trung lương, không biết Tiêu đại nhân có còn nhớ đến chuyện giết hoàng tử của hơn hai mười năm trước hay không.”
Sắc mặt của Tiêu Hoài bỗng thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Đế Vương, lại bởi vì nhất thời sơ sẩy, phần bụng bị chịu một quyền. Thân thể của ông không tự chủ lui về sau, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, há mồm thở dốc, ngẩng đầu nhìn y, thấy ánh mắt của Đế Vương hung ác, giống như hổ báo trong rừng.
Giết hại hoàng tử... Tiêu Hoài đương nhiên biết.
Chỉ là lúc trước làm gia chủ không phải là Tiêu Hoài mà là Tiêu Viễn Sơn - phụ thân của ông.
Trước khi Hi Hòa Đế đăng cơ có một thứ tử, là do cung tỳ thiếp thân hầu hạ từ nhỏ sinh ra, mà cung tỳ kia, trước khi trong nhà xuống dốc, cũng là nữ tử rất có tài, lúc Hi Hòa Đế còn trẻ, đã sớm chiều ở chung với nàng, đã có chút tình cảm. Sau đó muội muội của ông Tiêu hậu vào cung, thì lặng lẽ loại bỏ cung tỳ kia, còn để Tiêu Viễn Sơn diệt tận gốc, khử đứa bé kia. Tiêu Hoài vô ý phá vỡ chuyện này, ông luôn quang minh lỗi lạc, không ngờ rằng phụ thân và muội muội sẽ làm chuyện như vậy? Nên cầu tình ở trước mặt phụ thân, tha cho tiểu hoàng tử một con đường sống.
Tiêu Hoài bỗng nghĩ tới điều gì đó, con mắt trợn to, nhìn về phía Tiết Chiến, thấy y lại muốn đánh thêm một quyền nữa, ông lập tức ngăn lại. Nhìn vào mắt y, nói: “Ngài là...”
Lồng ngực của Tiết Chiến chập trùng lên xuống, nhìn Tiêu Hoài, hai cánh tay cường tráng có lực giữ lấy ông, làm ông không thể động đậy.
Sau đó mới nói: “Hôm nay khanh đã thua ở trẫm trong tay, trẫm sẽ không tha khi khanh lại có hai lòng.”
“... Tiêu Hoài, năm đó Tiêu Viễn Sơn hại trẫm lưu lạc bên ngoài, bây giờ trẫm muốn khanh trung thành với trẫm, đồng thời để nữ nhi của Tiêu Hoài khanh sinh con dưỡng cái cho trẫm, bầu bạn cả đời với trẫm.”