Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 111 :

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Tiêu Ngư ngồi trở lại trên giường đá, cúi đầu, đưa tay chọn loại mình biết trong đống trái cây, hai tay cầm trái cây, cúi đầu cắn một cái.



Nàng im lặng, váy nhẹ nhàng rủ xuống, ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn lấy bóng lưng dã nhân.



Lưng y rắn chắc rộng lớn, phía trên lại hiện đầy vết thương, có lẽ là đã qua thật lâu, mà vết thương mới xuất hiện trên người y, chính là nàng vừa mới ra tay... Nàng thật sự không cố ý. Tuy Tiêu Ngư là quý nữ danh môn, sau đó lại làm hoàng hậu, thái hậu, nhưng cũng giảng đạo lý, nàng bởi vì Triệu Huyên rơi xuống vách núi, là dã nhân này cứu nàng, là có ân với nàng đấy...



Chỉ là dáng dấp của y quá dọa người.



Lại là giống đực, Tiêu Ngư vẫn có chút đề phòng với y.



Cũng không biết khi nào người trong cung sẽ tìm tới nơi này? Nàng xảy ra chuyện, chắc chắn phụ thân nàng rất lo lắng. Còn có Kỳ vương Triệu Huyên kia, nhìn như ôn hòa, nhưng thật sự là thâm tàng bất lộ, cô mẫu nàng không thích hắn ta là đúng.



Tiêu Ngư từng ngụm nhỏ ăn quả dại, cử chỉ đoan trang thanh tú. Đang nghĩ ngợi những chuyện này, hơi ngẩng đầu một cái, đã thấy đôi mắt thâm thúy của dã nhân cũng đang nhìn nàng. Tiêu Ngư dời ánh mắt, lo lắng nắm chặt quả dại trong tay.



Sau đó mới dám nhìn mắt y, thận trọng hỏi: "Nơi này là nơi nào? Ngươi tên gì vậy? Ngươi biết nói chuyện không?"



Dã nhân nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên, giống như không có biểu tình gì, cũng không mở miệng nói cái gì.



Tiêu Ngư có chút mất mát. Đã là dã nhân núi sâu, y nghe không hiểu nàng nói gì, lại không biết nói chuyện, cũng là bình thường. Dựa vào phương thức sinh tồn của y, có lẽ là làm bạn cùng dã thú cả ngày.



Dã nhân thêm củi xong thì lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Sau đó đưa tay, nắm lấy chân của nàng.



Bàn tay thô ráp cách vải vóc nắm chặt chân của nàng, nhất thời Tiêu Ngư tê cả da đầu, quả dại đang ăn dở trong tay không cẩn thận rơi trên giường đá, lập tức giãy dụa lấy muốn thu chân lại. Tiêu Ngư cau mày, mắt nhìn về phía y, thấy y cúi đầu chăm chú nhìn chân của nàng, trên mặt cũng không có bất kỳ suy nghĩ mạo phạm gì.



Tiêu Ngư không động đậy nữa, nhìn hành động kế tiếp của y.



Dã nhân nắm chặt chân trái của Tiêu Ngư, đưa tay cởi vớ nàng mang trên chân ra, cô nương trẻ tuổi được cưng chiều từ nhỏ, chân ngọc trắng muốt, tinh tế tỉ mỉ mềm mại. Bàn tay của y thô ráp, nâng bàn chân Tiêu Ngư. Tiêu Ngư quặp các ngón chân lại, chân giật lui phía sau.



Ngứa.



Y nắm chân trái đang dãy dụa uốn éo của nàng, Tiêu Ngư khẽ nhíu lông mày, đôi mắt trong veo thấy dã nhân xoa mắt cá chân của nàng, dùng sức bóp, bên tai vang lên tiếng “rắc rắc” rõ rệt, là tiếng xương cốt trở về vị trí. Sau đó y lập tức buông tay, thả chân nàng ra.



Trên trán của Tiêu Ngư chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng, hai gò má có chút phiếm hồng, rút chân về, động đậy mấy lần, lập tức cười nói: "Không đau nữa!"
Tiêu Ngư cầm dao lên, ngẩng đầu, nhìn dã nhân trần trụi nửa người trên đứng ở trên trong dòng nước làm cá.



Thì vẫy tay với y, bảo y đi tới.



Dã nhân lập tức lên bờ.



Tiêu Ngư chỉ tảng đá bên cạnh, để y ngồi xuống. Y yên tĩnh ngồi xuống, mắt luôn nhìn nàng.



Ánh mắt của Tiêu Ngư rơi vào trên mặt của y, tuy nói bây giờ là bất đắc dĩ, thế nhưng nàng thực sự không quen người bên cạnh quá lôi thôi. Nàng cầm lấy dao cạo, nói với dã nhân: "Ta cạo râu cho ngươi..." Cẩn thận cầm dao cạo tới gần, đặt ở bên cạnh chòm râu dày của y. Tiếp đó vội nói: "Đừng lộn xộn, ta cũng không biết làm lắm, làm ngươi bị thương sẽ không tốt."



Giọng nói của nàng trong veo êm tai, bây giờ cách gần như thế, có thể thấy rõ ràng hai mắt long lanh sáng ngời, làn da trắng nõn nà, còn có lỗ mũi nho nhỏ và miệng của nàng. Dạo cạo lạnh buốt chạm vào trên làn da, đây là trải nghiệm dã nhân chưa từng trải qua, có không yên, mới lạ... Đã lâu chưa từng khẩn trương lo lắng như vậy. Theo bản năng, dã nhân nắm chặt hai tay thành quyền, lại vô cùng nghe lời, không nhúc nhích.



Không biết chòm râu đã để bao nhiêu năm, từng chùm từng chùm rơi xuống dưới chân. Gió nhẹ thổi qua, thổi từng chùm râu vào trong suối, dọc theo dòng suối, từ từ trôi đi.



Tay Tiêu Ngư linh hoạt mà cẩn thận, nàng chuyên tâm lại kiên nhẫn, chậm rãi cạo sạch sẽ chòm râu bẩn thiểu của dã nhân.



Cạo chùm râu cuối cùng xong, Tiêu Ngư mới thu hồi dao cạo.



Sau đó nhìn về phía mặt của dã nhân...



Đường viền gương mặt thâm thúy, làn da đen mà khỏe mạnh, mày kiếm mắt phượng, mũi cao thẳng, đây là một gương mặt cực kỳ tuấn lãng, tràn ngập sức quyến rũ giống đực, lại vô cùng nghe lời ở trước mặt nàng.



Tiêu Ngư khẽ mở miệng, không biết nên nói cái gì nữa, có hoảng hốt ngắn ngủi, rất nhanh lấy lại tinh thần… bỏ dao cạo qua một bên.



Tiêu Ngư cúi đầu, cắn môi dưới, trong lòng lẩm bẩm một câu: Dã nhân này... Dáng dấp thật đẹp.lê ưuý đôn



Hai tay bên dưới nắm chặt vào nhau, im lặng rất lâu, Tiêu Ngư mới ngẩng đầu, thấy y vẫn đang nhìn mình thì mở miệng nói: "Ngươi không có tên phải không, vậy ta đặt cho người một cái tên có được không?"



"... Thân thể ngươi cường tráng, nếu là ở Đại Ngụy, có thể làm đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến." Tiêu Ngư mỉm cười, chậm rãi nói: "Về sau ta sẽ gọi ngươi là A Chiến, có được hay không?"



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  rốt cuộc dã nhân cũng đã có tên~