Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 12 : Hung ác tàn bạo (2)
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Edit: Đào Sindy
Rất nhanh đã có người bưng đồ vật ngự tứ nối đuôi nhau vào, đưa đến Lâm Khê viện của Tiêu Ngư.
Nhìn thấy hai hàng người đồng loạt bưng đồ trang sức châu báu, tơ lụa... Chuyện phô trương này cùng Tân Đế trong cung trước kia ăn cơm rau dưa hoàn toàn khác biệt, ngược lại là số tiền khổng lồ. Khi còn bé Tiêu Ngư hay nhìn thấy những thứ này, đương nhiên so với người bình thường thì bình tĩnh hơn một chút. Chỉ hỏi thái giám dẫn đầu: " Đây là ý gì... Công Công đưa sai nơi rồi chăng?"
Thật ra Tiêu Ngư đã mơ hồ đoán được một số, còn bộ dạng phụ thân hôm qua, càng khiến toàn thân phát lạnh, có nên nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.
Trong cung đều là nhân tinh, nhìn thấy vị chủ tử quý giá trước mặt, rất cung kính hành lễ, trả lời chắc chắn nói: "Tiểu nhân đi theo Hà đại nhân một đường tới đấy, những vật này, là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hoàng Hậu tương lai, cũng chính là Tiêu Lục cô nương ngài đấy."
Hoàng Hậu mà tên Tiết Tặc muốn cưới không phải Tiêu Ngọc Chi mà hai người hôm qua vừa mới gặp qua. Tiêu Ngư cảm thấy tức giận không nhịn nổi, thế nhưng lại không tiện phát tác.
Ngược lại Mộc Mộc sau lưng Tiêu Ngọc Chi, có chút kịp phản ứng, nói với Công Công kia: "Ngươi lầm rồi phải không, rõ ràng Hoàng Thượng —— "
Tiêu Ngọc Chi dừng lại, con mắt trợn to.
Muốn nói Hoàng Thượng rõ ràng là muốn lập nàng ta làm Hậu đấy, tại sao hiện tại bỗng nhiên đổi chủ ý rồi? Nhưng nàng ta cố gắng hồi tưởng lại, ý chỉ tứ hôn hôm đó, đích thật nói là đích nữ Tiêu gia. Khi đó thân phận Tiêu Ngư là Thái Hậu tiền triều, mặc dù trước đó tiên đế chưa động phòng hoa chúc với Tiêu Ngư đã băng hà rồi, nhưng nàng quả thật đã gả cho người khác, là một quả phụ trượng phu chết! Mà Tiêu gia lớn như vậy, Tiêu Ngọc Chi mới là đích nữ duy nhất chưa gả đi, cho nên Hậu vị mới là của nàng ta.
Tiêu Ngọc Chi không tiếp tục hỏi tiếp.
Nàng ta có ngốc, cũng biết là nghĩ sai rồi, nếu mình tiếp tục hỏi, sẽ càng mất mặt.
Công Công lại ngầm hiểu, mỉm cười đáp lời: " Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng muốn cưới vẫn chỉ có một mình Lục cô nương Tiêu gia, đương nhiên sẽ không lầm." Hắn chắp tay với Tiêu Ngư: "Chúc mừng quý nhân."
Tiêu Ngư nhìn bọn họ bưng từng mâm vào gian phía Tây, nhất thời chật chội, nếu không phải chỗ của Tiêu Ngư tương đối rộng, sợ là không chứa đủ.
Nàng ta thật sự không còn mặt mũi nhìn người! Mấy ngày nay nàng ta tuyên cáo bốn phía nàng ta sắp làm Hoàng Hậu, nhưng hôm nay Hoàng Thượng muốn cưới lại không phải là nàng ta, mà là Tiêu Ngư. Nàng ta không đảm đương nổi tước vị Hoàng Hậu, ngày sau làm sao còn có thể ra ngoài gặp người?
Liễu thị nói: "Mất mặt là chuyện nhỏ, dưới mắt con còn có một chuyện cần hoàn thành."
Tiêu Ngọc Chi lau nước mắt, sững sờ hỏi: "Là gì?"
Liễu thị nhìn xung quanh phòng Tiêu Ngọc Chi, cách bài biện trong phòng lộng lẫy hơn so với lúc trước nhiều lắm, những báu vật quý giá, đều là đồ vật ngự tứ. Bà ta cúi đầu nhìn nàng ta nói: "Con phải nhanh chóng đem những đồ vật ngự tứ này trả cho Lục muội muội.."
"Mẫu thân, ta không muốn." Tiêu Ngọc Chi lập tức cự tuyệt.
Thanh âm Liễu thị nghiêm khắc hơn: "Nghe lời." Thấy Tiêu Ngọc Chi an phận rồi, mới từ từ nói: "Vả lại con phải tư mình đi, coi như không có chuyện lúc trước, thoải mái đem đồ vật trả lại, nói vui vẻ một chút."
Muốn nàng ta đi chúc mừng Tiêu Ngư, đó là một ngàn một vạn cái không bằng lòng đấy.
Thế nhưng Tiêu Ngọc Chi cũng chưa quá mức kiêu căng, hiểu được việc này không phải là chuyện nhỏ, liền bất đắc dĩ nhìn nha hoàn thu dọn đồ đạc. Nàng ta giương một cặp mắt đỏ hoe mà nhìn, cắn môi, có chút không nỡ. Đợi đến khi nhìn thấy nha hoàn Hoàng Hoa, Lê Anh lấy cung trang từ chiếc trục tròn bằng gỗ ra khỏi cửa tủ, mới bỗng nhiên đứng dậy đi qua, một mực níu cung trang lại, nói: "Không được, cái này không được..."
Đây là bộ y phục nàng ta thích nhất.
Nha hoàn khó xử nhìn về phía Liễu thị.
Liễu thị cảm thán một tiếng, đi qua nhìn Tiêu Ngọc Chi nói: "Y phục này vốn là Hoàng Thượng ban cho Lục muội muội, Ngọc Chi, nghe lời mẫu thân, buông tay..." Nhìn thấy nữ nhi còn chưa chịu buông tay, nước mắt lăng tròng nhìn mình lắc đầu nói không muốn, Liễu thị mới vừa ngoan tâm, rút bộ cung trang từ trong tay Tiêu Ngọc Chi, nói với nha hoàn: " Thu lại. Cùng nhau đưa đến Lâm Khê viện."
Tiêu Ngọc Chi rốt cục nhịn không được, oa một tiếng khóc lên, tê tâm liệt phế.