Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 15 : Sức lớn

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Đương nhiên Tiêu Ngư biết Tiêu Ngọc Chi không thể tin, chỉ là trong lòng vẫn có chút chấn động.



Dù sao...  Đó cũng là dựa vào sức mạnh của nam tử để đánh hạ giang sơn, sao nàng có thể khinh thường được?



Tiêu Ngọc Chi đi rồi, bọn nha hoàn mới thu dọn lò sưởi, nhưng Tiêu Ngư hơi nhíu mày. Tuy nói đời đời Tiêu gia bọn họ đều là võ tướng, có thể đến đời của phụ thân nàng, dĩ nhiên được tính là nho tướng (vị tướng có phong độ), một loại lưng hùm vai gấu rất thô ráp có chút không chịu nỗi, mà còn chưa có tiếp xúc qua, bây giờ... Nàng lại được gả cho người như vậy.



Tiêu Ngư hít sâu một hơi, cũng không có suy nghĩ thêm gì nữa. Nàng cũng không phải là một người bi quan, chuyện đến nước này rồi dĩ nhiên nàng không có chỗ trống để lùi bước.



Giao thừa sắp tới, rất nhanh Tiêu Ngư cũng đã điều chỉnh được tâm tình của mình lại, đón ngày cuối cùng của năm ở tại phủ Hộ Quốc Công.



Bởi vì Tiêu gia muốn đưa Hoàng Hậu đi ra ngoài, lúc này tết đến thì phủ Hộ Quốc Công vẫn như cũ vẫn đông như trẩy hội, rất là nháo nhiệt. Tiêu Ngư ở Tân Xuân một ngày, cũng giúp Triệu Dục đi thay một bộ y phục trắng trong màu bạc, khi mặc vào rất là xinh đẹp. Đến tết Thượng Nguyên, trong cung lại đưa tới cho nàng một cái mũ phượng cùng với khăn quàng vai (một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc) để nàng mặc trong ngày đại hôn.



Trước kia Tiêu Ngư cho rằng, cái tên tân đế kia muốn nhanh thành thân với nàng, đại khái là không để phủ Hộ Quốc Công ở trong mắt, nhưng thời điểm nhận được bộ y phục cưới tinh xảo này, nàng cũng có chút thỏa mãn.



So với dự đoán của nàng thì đã tốt lắm rồi. Tiêu Ngư chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không có ý định mặc thử, nhưng mà Nguyên ma ma đứng ở bên cạnh nàng nói: "Tiểu thư, nếu đồ đã đưa đến rồi thì trước hết người nên mặc thử một lần đi."



Nguyên ma ma cũng biết Tiêu Ngư oan ức với chuyện hôn sự này, thế nhưng đã không có chỗ trống để quay lại, nên chỉ có thể tuân lệnh mà nhận. Tiêu Ngư nhìn Nguyên ma ma một chút, rồi gật gật đầu, đê Xuân Hiểu Xuân Mính giúp nàng thử y phục.



Thân hình Tiêu Ngư rất nhỏ nhắn xinh xắn, lại có chút nhanh nhẹn vui vẻ, bộ ngực vừa đủ. Mà bộ y phục tân nương này khi mặc vào người nàng thì thân hình cơ thể của nàng càng được phô bày ra nhìn rất đẹp.



Nguyên ma ma mỉm cười nói rằng: "Cái thắt lưng áo tân hôn được cắt xén rườm rà như vậy, nhưng eo của tiểu thư rất thon, cũng xem như là mặc rất vừa vặn..." Nguyên ma ma lại không nhịn được hít một tiếng, "Tiểu thư, cái váy này người mặc vào nhìn rất là đẹp."



Tiêu Ngư cười cười. Đẹp cũng chỉ là đẹp, nếu không được gả cho nam tử như thế thì càng tốt hơn.



Hôm nay là Thượng Nguyên, các cô nương trong phủ đều đi ra ngoài xem hoa đăng, tết nguyên tiêu năm ngoái nàng cùng đi với Triệu Dục.



Không nghĩ tới... Năm ngoái còn có một người đi cùng, năm nay lại không có.


Trương Thị cầm tay nữ nhi mình dắt lên xe ngựa, thấy nữ nhi mất tập trung, liền biết chuyện gì thì bà nói: "Hoàng Thượng lấy nữ nhi Tiêu gia làm vợ, bất quá cũng chỉ là củng cố hoàng quyền, cho dù nữ nhi Tiêu gia có dung mạo xinh đẹp thì làm sao? Nhìn người nho nhỏ như vậy, gió thổi vừa thổi qua một cái là có thể ngã thì còn sức đâu mà chạy, sao lại được chọn làm hiền thê chứ?"



Với người phụ nữ thôn quê mà nói, loại người không khiêng được đồ để trên vai, loại nữ nhân không làm được việc nặng mà còn phá sản, tự nhiên cũng sẽ không thích hợp làm tức phụ (con dâu).



Trương Thị để tang chồng cả chục năm, tự dựa vào sức mình mà nuôi lớn hai đứa con của mình, có thể nói là chịu rất nhiều đau khổ, nhưng mà tất cả đau khổ ấy bà ta đều gánh vác hết, chỉ để nữ nhi đi theo mình làm việc, còn nhi tử thì không được phân tâm, bà ta muốn nhi tử của mình chuyên tâm mà thi cử.



Trương Thị đều ký thác hết thảy hi vọng ở trên người nhi tử mình. Nhưng kết quả? 



Quách An Thái vốn là trạng nguyên tài năng, có thể thấy giới quan lại tiền triều mục nát, che giấu tham quan, thu bạc dung túng gian lận, cho nên vẫn cứ để người tài thi rớt. Quách An Thái học hành cực khổ mười mấy năm, thật vất vả lắm mới đến ngày nổi danh, cứ như vậy mà bị bóp chết. Rồi sau đó lại tích cực khổ đọc, một lần nữa lại đến, nhưng vì đắc tội với tham quan mà thi rớt...



Như vậy, có thể nói Trương Thị rất cực kỳ hận nhưng người hoàng tộc và quyền quý!



Quách Tố Nghi cũng nói: "Mẫu thân nói đúng." Tuy nàng gật đầu, có thể nghĩ đến dáng vẻ đoan trang của nữ nhi Tiêu gia, đó là vẻ đẹp từ trong xương mà ra, đối với những nữ tử ở thôn quê như nàng cũng không thể học được.



Nàng từ từ duỗi hai cánh tay của mình ra. Tuy đôi tay này rất đẹp, nhưng quanh năm đều làm việc đã trở nên thô ráp. Mà vừa nãy nữ nhi Tiêu gia cầm cây trâm trên tay... Mười ngón tay thon dài và nhỏ, trắng như tuyết như ngọc, chắc là từ nhỏ đã được nuông chiều, chắc phụ thân mẫu thân nàng ấy cũng chưa bao giờ để cho nữ nhi mình trải qua những việc cực khổ.



Bởi vì Quách An Thái là huynh trưởng, nên Quách Tố Nghi cũng có tiếp xúc qua với Tiết Chiến. Tiết Chiến rất đẹp trai, khi tập võ nghệ một mình, tư thế rất oai hùng bất phàm, chính là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nàng đã cảm mến từ lâu. Bây giờ hắn làm đế vương, tất nhiên nàng cũng vì hắn mà vui mừng.



Mà nữ nhi Tiêu gia này rất là kiều diễm tuyệt sắc, ra tay xa hoa, theo nàng biết thì Hoàng Thượng không thích những người tiêu xài xa xỉ… Chỉ sợ là hắn cảm thấy không vui với vị Hoàng Hậu sắp tiến cung này. Nghĩ tới đây, tâm trạng Quách Tố Nghi được an ủi phần nào, và không kìm lòng được mà nở một nụ cười mỉm.



Tiêu Ngư thắng lợi trở về, nàng trở về Lâm Khê viện và nghe Xuân Mính nói chuyện một chút, cái tên tân đế Tiết Chiến kia đang đi săn bắn ở Ly Sơn, không cẩn thận gặp phải con báo.



Mặc dù Tiêu Ngư đã chấp nhận làm Hoàng Hậu, nhưng khi nghe xong lời này thì tâm trạng nàng có chút kích động, nhất thời dấy lên hi vọng, cùng lúc đó Nguyên ma  ma bưng một chén trà đi vào, con mắt chợt sáng lên: "Sau đó thì sao? Hoàng Thượng kia có bị làm sao không?"



Sẽ không… Đã chết chứ? Tiêu Ngư cố gắng khống chế vẻ vui mừng của mình, không nhịn được nghĩ ngợi. Không lâu sau Xuân Mính bưng một đĩa mứt hoa quả lên đặt ở trên bàn rồi đứng ở bên cạnh nàng nói: "Nghe nói tân đế này đi tay không, lấy sức một mình hắn liền đánh chết con báo kia..." Xuân Mính dừng một chút, rồi mở to hai mắt kinh ngạc nói, "... Tiểu thư, người nói xem, có phải sức của tên tân đế kia rất khỏe không?"



Tiêu Ngư nghe xong, nàng cũng không nói gì. Phảng phất như cái tên tân đế kia giống như nắm đấm rơi vào trên người nàng. Nàng có phần muốn khóc.