Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 26 : Hầu hạ (1)
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Thời điểm Tiêu Ngư đi qua, Hoàng Thượng đang trao đổi chính sự với chư vị đại thần ở Tây Noãn các Dưỡng Tâm điện. Là Hà Triêu Ân sau khi hành lễ với nàng, yên lặng dẫn nàng đi đến Đông Noãn các.
Nhìn cửa sổ lưu ly tinh xảo ở Đông Noãn các, còn có mành vải mỏng được bố trí phía sau ghế, phía sau bảo tọa của Đế Vương này còn có một chỗ ngồi, là nơi ngày trước nàng buông rèm chấp chính. Tiêu Ngư rất quen thuộc với nơi này có điều,
...Không ngờ tới hôm nay nàng lần nữa bước vào nơi này, nhưng là với thân phận Hoàng Hậu tân triều.
Hà Triêu Ân hơi cúi đầu, thanh âm trong trẻo lưu loát nói với nàng: "Bây giờ Hoàng Thượng đang bàn bạc vài việc với Đỗ đại nhân, xin nương nương chờ ở nơi này trong chốc lát..." Lại phân phó tì nữ dâng trà.
Tiêu Ngư khẽ cười. Nàng và Hà Triêu Ân đã gặp mặt qua, ngày đó chính là ngày hắn nhận ý chỉ của Tiết Chiến, tự mình đưa những vật ngự ban đến phủ Hộ Quốc Công. Chỉ là lúc đó nàng không để ý hắn quá nhiều, hôm nay tỉ mỉ quan sát Hà Triêu Ân này, nhìn qua có phần trẻ tuổi, hơn nữa dáng dấp nhã nhặn, mi thanh mục tú, nếu không nói ra, thật sự sẽ không ai cho rằng hắn là một hoạn quan.
Tiêu Ngư lẩm bẩm một câu: "Đỗ đại nhân?"
Hà Triêu Ân mỉm cười, khéo léo đáp lời: "Là Binh bộ Đỗ Lương Bình Đỗ đại nhân, còn có Thôi đại nhân và Hạ đại nhân."
Tiêu Ngư gật đầu.
Sau khi Tân Đế lên ngôi, mặc dù giữ lại một phần quan viên tiền triều, nhưng cũng coi là thiết lập lại. Nàng nhớ Binh bộ Thượng thư ngày trước là ông già bảo thủ, ở trong triều đình, người nàng không muốn giao thiệp nhất chính là ông ta. Mà Binh bộ Thượng thư hiện tại là Đỗ Lương Bình, nghe nói rất bất mãn với tiền triều, nhưng vừa vặn lại là cấp trên của đại ca nàng, mặc dù đại ca nàng chưa từng nói qua với nàng chuyện ở Binh bộ, nhưng mà vị Đỗ đại nhân này nhất định là không quá thích huynh ấy, về phần có cố ý làm khó đại ca nàng hay không, thì không được rõ lắm.
Mà Hạ đại nhân và Thôi đại nhân kia, nếu nàng đoán không nhầm, hẳn là Thôi Thừa Tổ và Hạ Mậu. Người trước là Đại Lý Tự Thiếu Khanh*, người sau là phó tướng Thần Cơ doanh.
(*Đại lý tự là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.
Tự thiếu khanh là chức quan phó quan, dưới chức Tự khanh, trong một cơ quan Lục tự.)
Mặc dù nàng cũng chưa từng gặp qua, nhưng nàng từng cố tình lưu ý đến những trọng thần tân triều, chỉ biết một chút mà thôi.
Tiêu Ngư ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê màu vàng lẳng lặng chờ, vốn nghĩ sẽ không quá lâu, mà dần dần, cũng đã hai khắc trôi qua. Tiêu Ngư không phải là một người rất có kiên nhẫn, nhưng cũng hiểu được chừng mực, đã ở nơi này chờ Đế Vương, cho dù có lâu thêm nữa, trên mặt nàng cũng kiên quyết không để lộ ra chút không nhẫn nại nào.
Nữ tử trẻ tuổi cung trang hoa lệ, nét ngây thơ thanh xuân trên người, lại bị búi tóc phu nhân che lấp, cũng sẽ hiện lên giữa dung mạo. Nàng hơi ngước đầu, từ cổ áo lộ ra cần cổ trắng nõn như ngọc, mảnh khảnh, duyên dáng, giống như thiên nga trắng.
Hà Triêu Ân cung kính chờ ở một bên, nhìn một cái, liền dời mắt né tránh.
Rốt cục, phía bên Tây Noãn các cũng truyền đến động tĩnh, nên nói là không sai biệt lắm. Hà Triêu Ân chắp tay, cung kính gọi: "Nương nương."
Nữ nhi nhà quý tộc xưa nay đều chú trọng đến dáng vẻ, huống chi Tiêu Ngư xuất thân tướng môn thế gia, từ nhỏ đã được dạy bảo tư thế ngồi thẳng thắn đoan trang. Nghe được động tĩnh bên Tây Noãn các, trong lòng Tiêu Ngư tuy là vui mừng, nhưng cử chỉ lại không để lộ ra, không nhanh không chậm đứng dậy đi qua.
Nàng vừa đến, đúng lúc gặp được mấy vị đại nhân vừa bước ra khỏi Tây Noãn các.
Dựa vào quan phục trên người bọn họ, Tiêu Ngư có thể nói chính xác tên ba vị.
Cách Đại hôn Hoàng Thượng không lâu, trong cung chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương, hôm nay nhìn thấy Tiêu Ngư, dĩ nhiên là trong lòng hiểu rõ, từng người một vội vàng hành lễ với nàng. Tiêu Ngư mỉm cười nói: "Các vị đại nhân không cần đã lễ, đứng lên đi."
Hành lễ xong, mấy vị đại nhân đi ra ngoài Dưỡng Tâm điện.
Nha hoàn kia ước chừng đã quỳ trên mặt đất rất lâu, nhìn qua dáng vẻ rất mệt mỏi, vừa nghe Quách Tố Nghi thay mình cầu tình, liền vội vàng khóc nói: "Đa tạ cô nương, lão phu nhân, nô tì nhất định không dám."
Thấy mẫu thân trầm mặt như cũ, Quách Tố Nghi lại nói: "Quỳ có lẽ đã lâu rồi, nếu hỏng mất đầu gối, chúng ta còn phải mời đại phu đến xem cho nàng, đến lúc đó lại tốn không ít bạc."
Lúc này Trương thị mới nghe vào, đuổi nha hoàn đi.
Nhìn nha hoàn kia khập khễnh đi về phòng cho hạ nhân, Quách thị mới nói một câu: "Trong phủ chỉ có ba người chúng ta, nuôi nhiều hạ nhân như vậy, chẳng phải là lãng phí bạc vô ích sao?"
Thật ra thì ban đầu hạ nhân Quách phủ này nhiều hơn, Trương thị đã loại hơn phân nửa, lưu lại, là những người không thể thiếu. Dù sao Quách phủ lớn, luôn cần người quét dọn, hơn nữa Quách An Thái lại đường đường là Lại bộ Thượng Thư, trong nhà nếu không có hạ nhân, cũng là không xem được.
Trương thị lại hỏi nàng ta: "Hôm nay tiến cung, Hoàng Hậu kia có làm khó dễ con không?"
Theo Trương thị, những nữ tử xuất thân quý tộc, chẳng những tiêu xài xa xỉ, tính khí cũng là phách lối, kiêu ngạo. Quách Tố Nghi tính tình ôn thuận, bà thân là mẫu thân, mắng nàng nói nàng thế nào cũng được, nhưng không cho phép nàng bị người ngoài nói.
Quách Tố Nghi nói: "Không có, Hoàng Hậu nương nương đối xử với nữ nhi rất tốt, còn dùng ngọ thiện với nữ nhi, lúc trở về, còn cho nữ nhi cao da ngọc."
Thói quen từ nhỏ đến lớn, những đồ Quách Tố Nghi có được, trước tiên đều giao cho mẫu thân, cao da ngọc trước mắt này cũng vậy. Trương thị nhận lấy, vuốt chiếc bình bạch ngọc, liền biết được vật này quý giá, hơn nữa lại là Hoàng Hậu ban thưởng. Trương thị mở ra ngửi một cái, sau đó cất vào, nói với nàng ta: "Vài ngày trước đại ca đã cho con nhiều đồ rồi, sau này dù sao con cùng xuất giá, vật này quý giá, vẫn là để mẫu thân bảo quản cho."
Ánh mắt Quách Tố Nghi lại rơi vào trên bình bạch ngọc trong tay Trương thị, nhìn một lúc lâu, nàng ta mới cúi đầu, nhìn đôi tay thô ráp của mình một chút.
Cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, nữ nhi đều nghe theo mẫu thân."
...
Từ Dưỡng Tâm điện trở lại, Tiêu Ngư vẫn thấp thỏm bất an. Vốn nàng tưởng rằng, Tiết Chiến muốn đón Quách Tố Nghi vào cung, nối lại duyên phận trước đây, giao cho nàng an bài, là muốn thăm dò phản ứng của nàng. Nàng vừa là Hoàng Hậu, vừa là thê tử, hiển nhiên chỉ có thể an bài cho y.
Nàng không thích Quách Tố Nghi kia lắm, không phải cũng đã cùng ăn một bữa, cùng thưởng hoa rồi sao? Hôm nay lại đặc biệt đi tới, muốn an bài chỗ ở cho nàng ta, mà y lại...
Đêm qua ý tứ của y đã rất rõ ràng, hôm nay lại nói không có ý để Quách Tố Nghi tiến cung. Ban đầu nàng còn cảm thấy, nam tử này bụng dạ thẳng thắn cũng không tệ, hôm nay lại vòng vo quanh co.
Hôm nay làm cho y không vui, Tiêu Ngư có chút lo lắng đề phòng, buổi tối không có thái giám tới bẩm báo, nàng liền chờ y tới dùng bữa tối.
Đợi đến gần giờ Tuất, Tiến Chiến mới rốt cuộc đi tới Phượng Tảo cung.
Cũng không giống như thường ngày, vừa đi đến đã thân thiết với nàng, mà là vẻ bình thản cùng sắc mặt đen kịt giống như ban nãy, trước tiên đi tới phòng tắm tắm rửa.
Y đi rất nhanh, Tiêu Ngư đang chuẩn bị hành lễ, y đã bước vào phòng. Nàng duy trì tư thế khom lưng, có chút lúng túng, sững sờ một lát, mới yên lặng đứng thẳng người.
Nàng quay đầu, nhìn về phía tấm bình phong bốn mùa như ý khắc gỗ trầm hương bên ngoài phòng tắm, cũng không dám ngồi, liền ngập ngừng không yên đứng ở bên ngoài.
Đợi một lát, Xuân Trà bước ra ngoài bình phong đi về phía nàng, nhỏ giọng nói với nàng: "Nương Nương, Hoàng Thượng nói, muốn người đi vào hầu hạ ngài tắm rửa."