Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 31 : Tức giận

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Tiêu Ngư ngồi ở trong xe ngựa đen như mực đi Nguyên Hoa Tự, bên ngoài mưa rất lớn, ngày mưa đi đường không tốt, toàn bộ xe ngựa cũng có chút xóc nảy bất ổn.



Xuân Hiểu cầm lấy hai tay nàng, thấp giọng nói: "Ủy khuất nương nương rồi. Chỉ là nếu trở về lúc này thì không thể giấu diếm bên Nguyên ma ma được, tuy hôm nay do nô tỳ bồi nương nương đi ra, nhưng hôm đó Nguyên ma ma nói không sai, sau này nương nương nên ít lui tới với An vương thì hơn."



Đương nhiên Tiêu Ngư biết, chỉ là lúc này tình huống đặc biệt. Chính nàng còn chưa tính, nếu liên lụy toàn bộ phủ Hộ Quốc Công, thì quả thật nàng không dám gặp mặt bọn họ. Chỉ là chuyện ngày hôm nay, cần phải không để ai phát hiện, nếu Nguyên ma ma biết thì sẽ thay nàng kéo dài thời gian.



Khi sắp đến cửa thành, xe ngựa bỗng ngừng lại, Tiêu Ngư trong xe nghiêng ngả, như muốn cắm đầu về phía phía trước. Xuân Hiểu nhanh chóng đỡ lấy nàng. Sau khi ổn định rồi, Xuân Hiểu mới hỏi bên ngoài: "Sao ngừng đột ngột vậy hả?"



Xa phu không nói gì.



Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng sấm. Gương mặt của Tiêu Ngư bị lạnh đến trắng bệch, nghĩ tới điều gì đó, đưa tay, nhấc rèm xe trước mặt lên.



Phía trước chính là cửa thành, lúc này thị vệ thủ thành nhiều hơn cả thường ngày, thông qua làn nước mưa liền nhìn thấy phía trước có một thớt ngựa màu nâu.



Phía trên tuấn mã cao lớn, là một nam tử mặc cẩm bào màu đen, khuôn mặt nham hiểm. Tiêu Ngư vừa ngẩng đầu là đối mặt với ánh mắt của y, đột nhiên giật nảy mình, mới vẻ mặt kinh ngạc nhìn y, gần như quên đi phản ứng.



"Nương… Nương nương?" Xuân Hiểu ở bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng.



Tiêu Ngư không ngờ, Tiết Chiến biết chuyện này nhanh như vậy, mà rõ ràng còn... Tiêu Ngư cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, nghiêng người ra ngoài, từ từ xuống xe ngựa. Xuân Hiểu sau lưng cũng vội đi theo xuống, đưa ô lên che cho nàng.



Gió quá lớn, ô không dùng được, lọn tóc của Tiêu Ngư đã bị làm ướt. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Chiến trên lưng ngựa, hành lễ nói: "Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng..."



Tiêu Ngư còn chưa nói tiếp, chỉ thấy Tiết Chiến kia kẹp chặt bụng ngựa đi về phía trước mấy bước, sau đó đột nhiên cúi người xuống, kéo cả người nàng lên ngựa.



Nàng đã từng chứng kiến sức lực của y rồi nên biết, cánh tay tráng kiện kia trực tiếp để nằm ngang ở trước ngực của nàng, chặt đến mức nàng không thở nổi, trong đầu thoáng hiện một hình ảnh quen thuộc, chờ nàng kịp phản ứng, nàng đã bị Tiết Chiến ôm ở trong ngực, cứ như vậy mà bị mang theo trở về.




Tiết Chiến nhướng mày, thật sự là y tức giận, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng biết bày ra chiêu yếu đuối này. Trong lòng y có chút xúc động, tay để ở trên đầu gối giật giật, thấy nàng lẳng lặng quỳ ở trước mặt của mình, mới từ tốn nói: "Hoàng hậu vì Đại Tề đi cầu phúc, sao lại nói không ổn?"



Bây giờ, Tiêu Ngư cũng không cảm thấy y quá phận, dù sao quả thật là nàng sai trước. Lúc này nàng không tiếp tục do dự nữa, ngẩng đầu nhìn y, nói từng chữ từng câu: "Thần thiếp có lỗi, mượn danh nghĩa cầu phúc, thật ra là đi phủ An Vương xem An Vương bệnh nặng."



Mắt đen của Tiết Chiến hơi trầm xuống, nhìn nàng: "Nàng đã muốn đi xem An Vương, vì sao không trực tiếp nói với trẫm?"



Quả thật nàng muốn nói với y, thế nhưng... Tiêu Ngư tiếp tục nói: "Đêm qua thần thiếp cũng từng nghĩ tới chuyện nói thẳng với Hoàng Thượng, chỉ là thần thiếp chợt nhớ tới Hoàng Thượng có chút để ý đến tiền triều, thân phận An Vương đặc thù, thần thiếp sợ nói ra sẽ chọc Hoàng Thượng không vui, cho nên mới nghĩ ra biện pháp kia. An Vương chỉ là một người còn non nớt, ngày xưa có chút tình nghĩa với thần thiếp, bây giờ hắn bệnh nặng, tính mạng bị đe dọa, thần thiếp không thể không đi. Chuyện hôm nay, đều là một mình thần thiếp gây nên, chỉ hy vọng Hoàng Thượng có thể tha cho nhà mẹ đẻ của thần thiếp, việc này không có quan hệ gì với bọn họ. Mặc kệ Hoàng Thượng trừng phạt thần thiếp như thế nào, thần thiếp đều cam tâm tình nguyện."



Tiết Chiến cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng nghe nói trẫm mệnh cho phụ thân nàng làm soái, sợ trẫm bởi vì chuyện của nàng mà giận chó đánh mèo lên phụ thân của nàng, cho nên mới vội vã tới thỉnh tội như thế?" Y dừng một chút, lại nói: "... Trẫm nói cho nàng biết, từ trước đến nay trẫm luôn công tư phân minh (công và tư rõ ràng rạch ròi), không nhỏ nhen như vậy."



... Thật sự là y nói trúng rồi.



Sắc mặt Tiêu Ngư thẹn thùng, há to miệng, không biết nên nói cái gì. Nàng tiếc tính mạng, nhưng nếu bởi vì nàng, hại toàn bộ Tiêu gia, vậy nàng chết không có gì đáng tiếc. Bây giờ nghĩ lại, chính nàng chết cũng không quan trọng, ngay giây phút phản quân công phá cửa cung đó, nàng nên cùng với cô mẫu, lấy thân tuẫn quốc.



Tiêu Ngư nhỏ giọng nói: "Thần thiếp chỉ hy vọng... Hoàng Thượng đừng tức giận nữa."



Tiết Chiến nhìn sang.



Thấy thân hình nàng yếu ớt, váy dài trải trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ngược lại cũng không khóc lóc sướt mướt, trong đôi mắt hiện ra lệ quang, dường như thật sự biết sai rồi.



Dù y tức nàng lừa gạt mình, nhưng chuyện làm y tức giận, cũng không phải là chuyện này...



Gương mặt Tiết Chiến bình tĩnh, song quyền nắm chặt, thoáng chốc gân xanh nổi lên, nhìn mặt của nàng, sau đó lại chậm rãi buông ra, cuối cùng nói với nàng: "Tới đây."