Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 33 : Làm ruộng (2)

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Tiêu Ngư mặc dù bị cảm lạnh, có điều điều dưỡng thích hợp, uống thuốc mấy ngày, thân thể đã khỏe lại gần như bình thường. Chỉ là ngày đó Tiêu Hoài xuất chinh, vừa đúng lúc nàng nằm mê man trên giường, nên không thể đến tiễn chân.



Nghe Nguyên mama nói với nàng, ngày đó rất phô trương rất long trọng.



Đế Vương tự mình đứng trên cổng thành, nhìn theo bọn họ đi xa. Tiền triều trọng võ, tân triều cũng như vậy, có điều Tân Đế này, so với tiền triều rõ ràng càng xem trọng tướng sĩ hơn.



Đúng như lời y nói, chuyện nàng đã làm sai, y không giận lây sang người nhà của nàng, công tư rõ ràng như vậy, cũng rất tốt.



Mà chuyện Triệu Hoằng, nàng không dám nói ra trước mặt y, mà Tiêu Ngư không ngờ rằng, lúc nàng vừa mới hồi phục, tiểu tử kia đã được Khương mama dắt vào Phượng Tảo Cung.



Ngày hôm đó Triệu Hoằng mặc một bộ y phục màu lam, nhìn thấy nàng liền vội vội vàng vàng bước tới, vẫn là Khương mama bên cạnh nhắc nhở, mới chậm rãi thu lại vẻ tươi cười, hành lễ với Tiêu Ngư: "Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."



Vừa bị bệnh xong, Triệu Hoằng nhìn hơi gầy đi, có điều bộ dáng hắn mập mạp, gầy đi một chút, vẫn là một cục tròn tròn mập mạp trắng trẻo.



Tiêu Ngư tiến lên nắm tay hắn, dắt đến bên cạnh mình, nhìn Khương mama hỏi: "Hoằng Nhi tiến cung như thế nào?"



An vương tuy là Vương gia, nhưng vị trí Vương gia này chẳng qua là một phần ân điển của Tân Đế. Hắn chỉ cần an phận ở trong Vương phủ, lớn lên thật tốt là được rồi, kiêng kị nhất chính là lại xuất hiện trước mặt Tân Đế, tốt nhất là Tân Đế kia quên luôn hắn, hắn mới có thể sống an nhàn thêm một chút.



Nghe xong lời Tiêu Ngư, Khương mama thấp giọng nói: "Sáng sớm hôm nay, liền có cung nhân tới, đưa Vương gia tiến cung, nói là, nói là nương nương muốn gặp Vương gia."



Nàng nào dám chứ!



Nếu nàng dám, ngày đó đã không phải vụng trộm chạy đi, sau cùng còn bị nam nhân kia tóm trở về, chịu tội cả một đêm. Tiêu Ngư nghĩ, không phải nàng, vậy trong toàn bộ hoàng cung này, liền chỉ có một người có năng lực như vậy rồi... Tiết Chiến. Tiêu Ngư lẩm nhẩm một câu, có phần không hiểu rõ lắm.



Để Triệu Hoằng tiến cung, nhưng chỉ cần đến bồi nàng?




Tiêu Ngư nhìn nhìn ống tay áo của y, liền lập tức phản ứng kịp, đưa tay giúp y xắn ống tay áo lên, nhất thời liền lộ ra đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, so với chân của nàng còn to hơn. Y chưa tiếp tục, mà nhìn mặt nàng, nói: "Nếu có người vợ xinh đẹp như nàng ra đồng làm ruộng, vậy nam nhân trên đời này sợ là không cần phải làm việc nữa rồi…" Bộ dáng của nàng xinh đẹp như vậy, người nào lại còn để ý đến làm ruộng chứ, nhìn nàng còn không kịp.



Vì thế lại nói, "Tay chân mảnh khảnh lại vụng về như nàng, không thích hợp ra đồng chút nào."



Xem thường người khác sao. Chẳng lẽ Quách cô nương kia mới thích hợp sao? Tiêu Ngư nhịn không được hỏi một câu: "Vậy nô tỳ hợp làm gì?"



Tiết Chiến nhìn nàng, đúng lúc nhìn thấy những đóa hoa đào nở sau lưng nàng, lại không bì được với nửa phần sắc đẹp của nàng. Y cười cười, đi tới gần, chậm rãi, đến bên tai nàng nói một câu.



"Hợp nuôi trong nhà sinh hài tử."



Khí nóng lướt nhẹ bên lỗ tai nàng, giọng nói nam nhân trầm thấp thẳng thắn, tê tê dại dại. Nàng sửng sốt, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngọc thoáng chốc đỏ bừng.



Nàng phút chốc đứng đờ tại chỗ sửng sốt, mà nam nhân kia lại gọi nàng.



Tiêu Ngư đỏ mặt đi tới.



Tiết Chiến cười, nhàn nhạt nói một câu: "Lau mồ hôi."



Mặt y tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng, lông mi đậm, cho nên bộ dáng tức giận cũng rất dọa người. Làn da hơi đậm, hiện giờ trên trán chảy xuống một chút mồ hôi, mồ hôi kia một chút cũng không dễ ngửi.



Tiêu Ngư nhìn gương mặt y tiến lại gần, hô hấp bị kiềm hãm, tim đột nhiên đập nhanh hơn.



Sau đó vội vàng cúi đầu, lấy ra chiếc khăn trong ống tay áo mình ra, kiễng chân, tùy tiện lau vài cái trên trán y.