Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 37 : Phân trâu

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Khi Tiết Chiến rời đi, Tiêu Ngư vẫn còn có chút nghi hoặc. Nữ quyến Tiêu gia bọn họ và Quách lão phu nhân Trương Thị phát sinh mâu thuẫn, y sẽ thật sự đứng ở bên phía nàng ư? Tiêu Ngư cau mày, nhìn tử trúc (trúc tím) ở bên ngoài.



Đứng trong chốc lát, mới đi ra ngoài.



Nữ quyến Tiêu gia đều đi Hí Lâu Ngự Hoa viên xem kịch, chỉ có La thị vẫn còn ở đó. Tiêu Ngư đi qua, La thị mới ân cần hỏi nàng: "Này, Hoàng Thượng có nói gì với con không?"



Tiêu Ngư lắc đầu: "Mẫu thân yên tâm, hôm nay vốn là Trương thị kia đuối lý, khinh người quá đáng." Nếu là người bên ngoài, đâu chỉ có chuyện nhận lỗi đơn giản như vậy? Chỉ là Quách lão phu nhân Trương Thị kia là mẫu thân Quách An Thái, phải cố kỵ ba phần đấy. 



La thị cũng gật đầu.



Bà lẳng lặng nhìn gương mặt của Tiêu Ngư, nhớ tới khí chất Đế Vương bức người vừa rồi, luôn cảm thấy Tiêu Ngư ở trong cung có chút gian nan. La thị lại chậm rãi nói: "Niên Niên, con còn trẻ, không hiểu cuộc sống phu thê. Hoàng Thượng cưới con cho dù là bởi vì Tiêu gia, nhưng vừa rồi nhìn, mẫu thân cảm thấy, chưa hẳn hắn không có tình nghĩa phu thê với con."



Tính toán trong lòng Tiêu Hoài như thế nào, La thị rõ ràng, mà Tiêu Ngư đối xử với vị tân đế kia như thế, bà cũng hiểu được, bằng không vừa rồi cũng sẽ không nói chuyện với Hoàng Thượng như thế.



Tiêu Ngư nhắm nháy mắt, thấp giọng hỏi: "Mẫu thân?"



La thị nói: "Mẫu thân biết được vào cung là ủy khuất cho con, chỉ là đã ở trong thâm cung, luôn phải nghe lời Đế Vương, mới có thể an ổn sống. Mẫu thân chỉ là một nữ lưu, cho nên phụ thân con muốn làm cái gì, mẫu thân đều sẽ ủng hộ ông ấy, chỉ là... Đối với con mà nói, ở trong cung từng bước chật vật. Hôm nay Trương thị kia khinh người trước, Tiêu gia chúng ta chỉ muốn lấy lại công đạo mà thôi, nhưng lúc nãy con chỉ lo bảo vệ mặt mũi của Tiêu gia mà đứng ra, lại đẩy Hoàng Thượng qua chỗ Quách gia bên kia. Mặc dù cuối cùng Hoàng Thượng dựa theo ý của con để bắt Trương Thị nhận sai, nhưng trong lòng Hoàng Thượng, sợ là có chút bất mãn với hành động của con."



Dừng một chút, La thị tiếp tục nói: "Niên Niên, con có biết lời này của mẫu thân là có ý gì không?"



Tiêu Ngư nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của La thị, tất nhiên hiểu được. Nàng gật đầu, nói: "Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi biết nên làm như thế nào rồi."



Có lẽ nam nhân đều hi vọng nữ nhân của mình phụ thuộc vào hắn. Đế Vương cũng như thế.



...
Nói trong chốc lát, nàng ta thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn nam tử anh vĩ cao lớn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Mong rằng Hoàng Thượng... Đừng tức giận."



"Nương nương, chúng ta..." Xuân Minh bưng nước trà điểm tâm trong tay, thấy Tiêu Ngư phía trước dừng bước chân, nhỏ giọng hỏi.



Tiêu Ngư lẳng lặng đứng thẳng, nhìn qua Lâm Thụy đình từ xa.



Lúc trước thấy Quách Tố Nghi kia, cảm thấy nàng ta dung mạo thanh tú, cử chỉ quá mức dịu dàng ngoan ngoãn, hết lần này tới lần khác lại giấu không được một số tâm tư nhỏ, tuy nàng không thích, nhưng nàng đã lấy Tiết Chiến, nên cũng chỉ có thể cố gắng tiếp nhận. Nàng cố gắng sắp xếp, lại hiểu sai ý của y, nhưng bây giờ... Thật ra nhìn lại, dung mạo của Quách Tố Nghi cũng không kém, lại hiền lành biết chăm sóc, cần cù tiết kiệm biết công việc quản gia. Thôn hoa xứng với phân trâu (dù là hoa khôi ở nông thông cũng chỉ xứng với phân trâu), cùng với hán tử hương dã lại cực kỳ phù hợp.



Nàng chủ động cho y, y không cần, không cho, y lại len lén muốn.



Tiêu Ngư nhìn Quách Tố Nghi kia, nghĩ đến nếu ngày sau Tiết Chiến tuyển phi, nên ưu tiên xuất thân thôn dã, thân thể rắn chắc chút, sinh con cũng dễ dàng, tránh khỏi cả ngày y ở bên tai la hét muốn nhi tử. Đến lúc đó những nữ tử xuất thân hương dã kia, ba năm ôm hai, một hơi sinh cho y mười đứa tám đứa, vui chết y luôn!



Xuân Minh lại thận trọng hỏi lần nữa: "Nương nương? Chúng ta... Còn đi qua không?"



Tiêu Ngư nói: "Không cần." Nàng nhìn bánh ngọt tinh xảo và nước trà Xuân Minh bưng, nói: "Dù sao y cũng không nếm được vị gì, cố gắng còn không bằng làm một đĩa bánh bao thịt dê tới."



Xuân Minh như lọt vào trong sương mù, nhìn Tiêu Ngư, sau đó nói: "Cái kia... Điểm tâm này..."



"Đưa cho chó ăn." Tiêu Ngư không chút nghĩ ngợi nói.



Hả? Xuân Minh mở to hai mắt, ngẩn người, mới nói: "Hả... Nô tỳ tuân mệnh."



Chỉ là... Trong cung này không có chó. Xuân Minh bưng khay không biết làm thế nào, rất là khó xử.