Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 40 : Danh phận (2)

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Editor: Maria Nyoko



Tiết Chiến thấy nàng thích ăn, lại ân cần gắp nhiều mấy khối. Ngày thường cùng nàng dùng bữa, chỉ thấy nàng ăn rất ít, mặc dù nhìn có chút cảnh đẹp ý vui, mỗi lần lại chỉ ăn một chén cơm.



Tiêu Ngư lại phát ngấy trong dạ dày, chính là không vui mừng, thật ăn không vô mấy miếng thịt đầy mỡ này. Lúc này nghe Tiết Chiến nói: "Mấy ngày nay trẫm sẽ bận bịu một số chuyện, ban đêm nàng đi ngủ sớm, chớ có đợi trẫm."



Hoàng gia có quy củ, mặc dù y đối xử tốt với nàng, nhưng cũng chú ý quy củ đấy, đêm qua nhìn thấy nàng mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, cảm thấy những quy củ này tự mình thực hiện cũng không có gì... mọi chuyện trong tẩm cung này, ai cũng không biết.



Tiêu Ngư gật đầu đáp ứng.



Đợi Tiết Chiến dùng xong bữa trưa rời đi, Tiêu Ngư mới ngán đến tận cổ, gắt gao cau mày. Mới vừa rồi man hán kia còn lựa chọn, chọn mấy miếng thịt đầy mỡ cho nàng.



Nguyên ma ma bước lên phía trước, bưng một đĩa mứt hoa quả chua giúp nàng giải  ngấy.



Tất nhiện bà hiểu rõ thói quen của Tiêu Ngư đấy, vừa rồi thấy nàng bất động thanh sắc nuốt vào mấy miếng thịt mỡ kia, cũng là giật mình. Lúc này nhìn bộ dáng Tiêu Ngư, mới tận tâm nói: "Nương nương không thích, nói cùng Hoàng Thượng cũng được, y cũng không ép ngài ăn. Ngài làm sao... sao tự mình chuốc khổ vô thân?" 



Nàng tự mình chuốc khổ vào thân khi nào? Đế Vương gắp cho nàng đấy, đừng nói là thịt mỡ, chính là cái khác, nàng cũng phải khấu tạ Thánh ân ăn hết.



Mứt hoa quả chua ngọt cũng giải được cảm giác đầy mỡ trong miệng, tâm Tiêu Ngư cũng bình tĩnh một chút.



Nguyên ma ma lại nhớ tới vừa rồi sắc mặt Hoàng Thượng bình tĩnh thu hầu bao kia vào... Rõ ràng là vật từ trong tay nữ tử,  cũng không có nửa câu giải thích đối với nương nương, cũng cảm thấy bất bình thay Tiêu Ngư...



Cũng khó trách tiểu nữ nhi sinh ra mấy phần không vui.



Trước kia bà còn ôm hoài nghi, cảm thấy cái hầu bao này chưa hẳn là của Hoàng thượng, bây giờ lại là không thể không nghĩ giống như nương nương. Đêm qua là sinh nhật nương nương, Hoàng Thượng vứt nương nương một mình xuất cung còn chưa tính, nói không chừng còn cùng một chỗ với nữ tử khác đấy. Nàng nói: "Nương nương, chuyện hầu bao, chúng ta điều tra thêm hay không?"



Nếu thật là nữ tử, dựa vào thái độ hoàng thượng, chính là trân ái bên ngoài đấy. Như thế, đối với nương nương không phải là một chuyện tốt.



Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần." Bây giờ nàng ở cung đình, nhất cử nhất động của nàng, Đế Vương làm sao không biết? Nếu bởi vì việc nhỏ nàng liền đi tra y, sợ rằng y không vui. Mà lại... Coi như tra ra cái gì, nàng lại có thể thế nào?



Nàng đứng dậy, nói với Nguyên ma ma, "Việc này coi như chưa từng xảy ra, nếu ngày sau còn có những thứ khác... Vậy rồi nói sau."



Nếu như y có tình nhân cũ bên ngoài, lại kìm nén không được sắc tâm, trong đêm muốn đi ra ngoài gặp gỡ, chỉ sợ cũng giấu không lâu đấy.


Dù sao tuổi tác còn nhỏ, luôn luôn hi vọng nghe được một số câu thuận tâm ý mình. Nàng chọn sách hắn cảm thấy rất tốt, Tiêu Ngư nghe trong lòng tự nhiên thoải mái, liền giãn mặt ra nói: "Nếu Hà công công ưa thích, lần sau bản cung lại tặng ngươi một số sách cũng được." Dù sao nàng cũng đều đọc xong rồi, ghi tạc trong đầu rồi, không bằng thuận nước giong thuyền, đưa cho Hà Triêu Ân.



Cùng Hà Triêu Ân nói chuyện một hồi, Tiêu Ngư chợt dừng một chút, mặt lộ vẻ vẻ do dự. Hà Triêu Ân nhìn lấy sắc mặt của nàng, mới mỉm cười nói: "Nương nương có chuyện, cứ hỏi đừng ngại."



Như thế, Tiêu Ngư liền không khách khí. Nàng chậm rãi nói: "Mấy ngày nay Hoàng Thượng xuất cung liên tiếp, bản cung rất là lo lắng, liền muốn phân ưu. Hà công công là người bên người Hoàng Thượng, biết được sự tình càng nhiều hơn so với bản cung, muốn hỏi một câu... Hoàng Thượng xuất cung để gặp người, phải chăng là nữ tử?"



Nói xong một chữ cuối cùng, Tiêu Ngư lẳng lặng nhìn Hà Triêu Ân trước mặt.



Thấy vị hoàng hậu này ngôn từ hiền thục dịu dàng, Hà Triêu Ân lại là cảm thấy hiểu rõ, mặt mày hắn thanh tú ôn hòa, hồi lâu, mới lên tiếng: "Đích thật là nữ tử."



...



Mặc dù Tiêu Ngư kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Ước chừng là đã thấy nhiều bộ dáng y chuyên cần chính sự, cảm thấy người giống như y sẽ không vì sắc đẹp xao nhãng chính vụ, huống hồ tân triều vừa lập, vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng để hưởng thụ. Chỉ là nàng ở chung cùng man hán này có hạn, còn không biết y nhiều, bây giờ xem ra, cũng không phải người sắc dục huân tâm! Từ ngự hoa viên trở về, trong lòng Tiêu Ngư đã có dự định.



Y đã tâm tâm niệm niệm đối với người ngoài cung kia như thế, bây giờ trong cung cũng không phải bí mật gì, đã nói gần đây rất có thể sẽ tiếp người tiến đến.



Có lẽ vừa cùng nàng thành thân, mà phụ thân nàng còn ở Tây Bắc bán mạng vì y, cái này là mấu chốt, không thích hợp nạp phi. Cho nên mới không đề ra cùng nàng.



Nhưng nếu là... Nàng vị hoàng hậu này chính miệng đề nghị thì sao?



Tóm lại là muốn vào cung đấy, không bằng nàng mở miệng đề nghị, thuận tiện bán một món nợ ân tình của hắn.



Ngày hôm đó Tiết Chiến về muộn, thấy Tiêu Ngư cũng không lên giường nghỉ ngơi như y nói, vẫn ngồi ở bên giường chờ y. Y vừa tiến đến, liền quan tâm cởi áo nới dây lưng cho y, rất là quan tâm, cho là trong lòng nàng nhớ hắn. Nhìn qua khuôn mặt nàng kiều diễm, Tiết Chiến rộng mở hai tay, để tùy thiếp hầu hạ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn một cái trên mặt nàng.



Chờ đổi xong y phục, mới ôm nàng thân cận: "Mấy ngày nay là trẫm bận quá, qua hai ngày sẽ bồi nàng thật tốt."



Tiêu Ngư thấy y rất là nhu tình, cũng bất vi sở động, nhớ kỹ việc ban ngày, ngẩng đầu nhìn y nói: "Thần thiếp có một chuyện muốn thương lượng cùng Hoàng Thượng."



"Ừm..." Tiết Chiến lên tiếng, ôm bờ eo của nàng nói, " nàng nói đi, trẫm nghe."



Tiêu Ngư liền ngẩng đầu nhìn hắn, má phấn hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh nến chiếu lên mặt của nàng hiện ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, nữ tử trẻ tuổi mà thanh âm cũng trong veo êm tai đấy.



Nàng từ từ nói: "Trước kia thần thiếp không muốn ra đề trước đấy. Chỉ là gần đây Hoàng Thượng luôn luôn xuất cung, liền muốn thay Hoàng Thượng phân ưu... vị muội muội bên ngoài kia, ngày sau cũng phải vào cung đấy, thần thiếp cảm thấy, không bằng sớm cho nàng danh phận đi, cũng tiết kiệm Hoàng Thượng bôn ba qua lại."