Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 48 : Tưới nước (2)
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Tiết Chiến thấy nàng nhìn mình đầy mong chờ, giống như đang năn nỉ y trong yên lặng.
Từ lúc gả cho y, chưa bao giờ nàng thỉnh cầu y điều gì, làm việc gì cũng cẩn thận dè dặt từng li từng tí. Hiện giờ nàng muốn về nương gia (nhà mẹ đẻ) một chuyến, nếu y không đồng ý... Đắn đo trong chốc lát, Tiết Chiến gật đầu lên tiếng: "Ừm."
Tại sao phải sợ y không đồng ý chứ. Nhất thời Tiêu Ngư liền cảm thấy không còn uể oải nữa, đôi mắt sáng ngời, tươi cười rạng rỡ.
Tiết Chiến nhìn nàng, nhìu mày. Sắp rời xa y, nàng liền vui mừng như vậy? Y rất không thích cảm giác này. Y liền cúi đầu, nâng mặt nàng mạnh mẽ hôn xuống, lại vuốt ve da thịt non mềm đẹp đẽ trên người nàng, cuối cùng tựa đầu trên trán nàng thở hổn hển, giọng y khàn khàn: "Trở lại sớm một chút."
Mặt Tiêu Ngư ửng hồng, tùy tiện gật đầu đồng ý.
...
Mà ban ngày, Trương thị bị Hoàng Đế ra lệnh xuất cung, lúc lên xe ngựa, sắc mặt vẫn còn chưa trở lại bình thường, luống cuống cứng nhắc thật lâu. Ngồi trong xe ngựa, Quách Tố Nghi nhìn bộ dáng lúng túng hoảng hốt như vậy của mẫu thân, vội vàng rót một ly nước đưa cho bà ta, nhẹ giọng gọi: "Mẫu thân..."
Trương thị nâng tay, đôi tay không khống chế được mà run rẩy, sau khi tiếp nhận ly trà, mới gắng sức uống vài ngụm.
Uống một ly nước, lúc này mới có chút phản ứng kịp.
Bánh xe di chuyển phát ra tiếng lộc cộc, Quách Tố Nghi nhận lấy chiếc ly rỗng của Trương thị, khẽ đặt trên mặt bàn nhỏ, sau đó đôi tay đặt ngay ngắn đoan trang trên đùi, yên lặng nhớ tới cảnh tượng trong cung vừa nãy.
Nàng ta thật sự có tâm tư với Đế Vương, nhưng bởi khí thế bức người của y, không gần nữ sắc, trong lòng chỉ có tài trí mưu lược kiệt xuất, cho nên trước giờ nàng vẫn luôn thăm dò thật cẩn thận, không hề thật sự cả gan dám làm điều gì. Hôm nay dày công ăn diện, tiến cung cùng mẫu thân, vốn dĩ còn ôm một chút khát vọng, nghĩ lại nếu như thật sự có thể thành công...
Cúi đầu, nhìn chiếc váy dài màu hồng nhạt bằng gấm viền chỉ bạc, Quách Tố Nghi cảm thấy có chút chói mắt. Dù nàng ta có ăn mặc trang điểm như thế nào, thì trong mắt Đế Vương, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có hình ảnh Hoàng Hậu tươi đẹp như hoa mẫu đơn kia.
Ngón tay nắm chặt theo bản năng, rất nhanh chiếc váy đã bị Quách Tố Nghi nắm đến nhăn nhúm. Mẫu thân của nàng nói chuyện quá thẳng thắn, y lại chẳng mảy may bận tâm đến thân phận nữ nhi trong nhà của nàng, không chỉ khước từ, lại còn nghiêm khắc khiển trách mẫu thân của nàng như vậy.
... Tuy chỉ có mấy người có mặt, nhưng chuyện tình ngày hôm nay, chỉ sợ rất nhanh sẽ lan truyền khắp Hoàng Thành.
Hốc mắt Quách Tố Nghi nóng lên, chỉ cảm thấy chuyện này quả thật quá mức nhục nhã đối với nàng, khiến nàng không nhịn được muốn khóc to một trận.
Trước đây khi Tiết Chiến dùng ngự thiện một mình, đều là các món đơn giản chắc bụng, không hề kén chọn đồ ăn. Hiện giờ dùng đồ ăn ở Phượng Tảo Cung, nhưng lại dùng theo khẩu vị của Tiêu Ngư lúc còn ở trong cung, cao lương mỹ vị quý và lạ, rực rỡ muôn màu, nhìn vô cùng tinh xảo, chỉ có lượng thức ăn là hơi ít. Tiết Chiến không chú ý đến đồ ăn, hiện tại chỉ có một người dùng bữa, có phần không hứng thú lắm, dùng qua loa mấy bát cơm liền đi ra ngoài.
Vốn chuẩn bị quay về Ngự Thư Phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng vào trong viện, giày gấm của Tiết Chiến chợt ngừng lại.
Hà Triêu Ân đi theo phía sau Đế Vương thoáng giương mắt nhìn lên.
Liền nhìn thấy Đế Vương trẻ tuổi bừng bừng phấn chấn, nhìn cao lớn uy phong, lúc này chỉ lẳng lặng nhìn về mảnh đất trồng dưa ở trong góc.
Một lúc sau, lại nghe Đế Vương mở miệng nói: "Lấy một thùng nước tới đây cho Trẫm."
Là dưa lần trước Tiêu Ngư nhất thời hứng thú trồng, lúc này đã bắt đầu nhú ra những mầm dưa xanh nhạt trên mặt đất.
Tiết Chiến kéo ống tay áo lên, cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng nhận lấy thùng nước được đưa tới, một tay cầm gáo gỗ bên trong, từng gáo từng gáo một, tự mình tưới nước cho đám dưa này.
Làm xong những việc này, mới phủi phủi tay, trở về Ngự Thư Phòng.
Đêm dần khuya, Tiết Chiến ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương, một lát sau, Hà Triêu Ân tiến vào, là biên giới Tây Bắc, quân tình do Hoắc Đình báo về.
Lần bình định Tây Bắc này, tuy Tiêu Hoài làm chủ soái, nhưng Hoắc Đình mới đúng là tâm phúc, người đáng tin tưởng thực sự của Tiết Chiến. Tiết Chiến nghe Hà Triêu Ân báo cáo, bên phía Tây Bắc trái lại thuận lợi, dù sao có Tiêu Hoài và Hoắc Đình liên thủ, đương nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chờ báo cáo quân tình xong, Hà Triêu Ân tiếp tục nói: "Trên thư Hoắc tướng quân còn nói, muốn tiến cử một người."
Hoắc Đình chính là viên tướng dũng mãnh nhất của y, tính tình lại thẳng thắn, xưa này Tiết Chiến vẫn luôn tán thưởng hắn. Người được hắn tiến cử tất nhiên không tệ, y cũng có chút hứng thú. Hiện tại là lúc cần người, nếu là người mới, tất nhiên là nên dẫn dắt, trọng dụng.
Thuận theo nói: "Là ai?"
"Hoắc tướng quân nói, người này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dũng mãnh thiện chiến, có sự gan dạ dũng cảm của mãnh hổ, nhanh nhẹn của báo săn, tên là... Vệ Đường."