Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 57 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Edit Hoa Trong Tuyết



Cả người Tiêu Ngư run lên, miếng dưa cầm trên tay cũng rơi xuống đất.



Nàng theo bản năng ngừng thở,  thật lâu mới nói chuyện âm thanh của mình: "Hoàng Thượng?" Hắn nói như vậy là có ý gì? Sao nàng lại không muốn Vệ Đường thành thân?



Chỉ là Tiết Chiến trước mặt khuôn mặt hung giữ, hắn lại cao lớn uy vũ, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, nàng liền cảm thấy đầu óc trỗng rỗng.



Đại khái là nàng bị khí thế của hắn uy hiếp, Tiêu Ngư thấy hắn bước gần đến bên mình, theo bản năng muốn lui về phía sau.



Nhưng  nàng còn chưa nhất chân lên, hắn đã đưa tay ra dùng sức, một nắm chắt tay của nàng, mở miệng nói: "Nàng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm người nghĩa huynh này, vì sao lúc trước không cao chạy xa bay cùng hắn? Vì sao còn muốn ủy khuất cầu toàn, vào cung làm Hoàng Hậu của trẫm?"



Sức lực của hắn nàng đã biết, nhưng ngay cả đêm tân hôn ấy, cử chỉ của hắn thô lỗ, cũng không dùng nhiều lực như hiện tại. Cổ tay giống như là bị hắn bóp nát... Tiêu Ngư đau đến mức hít thở không thông đôi mắt như bị một tầng sương mù bao phủ.



Thường ngày Tiêu Ngư hầu hạ đế vương thay quần áo, đều cực ấm áp ngọt ngào, hạ nhân ở đây, nhìn thấy Hoàng Thượng và nương nương thân mật, cả đám đều cúi đầu. Mà bây giờ, nhìn thấy Hoàng Thượng đối xử như vậy với Tiêu Ngư, Xuân Hiểu  Xuân Trà và Nguyên ma ma đều nóng nảy.



Uy nghiêm Đế Vương, hơi sửng sốt một chút, mới phản ứng lại. Nguyên ma ma chạy tới, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, nương nương chỉ là một nữ tử, ngài dùng lực mạnh như vậy nương nương chịu không được, ngài nhẹ một chút..."



"Lăn ra ngoài!"



Nguyên ma ma còn chưa nói hết lời, đã bị âm thanh gầm thét của đế vương cắt ngang. Gương mặt Nguyên ma ma cứng lại trong phút chốc, âm thanh run run mở miệng nói: "Hoàng Thượng, ngài đừng làm nương nương bị thương."



Tiết Chiến nắm lấy Tiêu Ngư cũng không buông lỏng, đầu quay đầu nhìn hạ nhân bên trong tẩm điện, trợn mắt lên nói: "Đều lăn ra ngoài cho trẫm!"



Nghe vậy, nhóm cung tỳ bên trong tẩm điện đều run run, cúi đầu run rẩy lui ra ngoài.



Nghe tiếng rống của hắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Ngư bị hù cho trắng bệch, sau một khắc, thấy hắn nhìn  mình, nói: "Ngươi cảm thấy trẫm là một nam tử dân dã, không xứng với ngươi  là đích nữ Tiêu Gia, không muốn sinh con dưỡng cái cho trẫm..." Nàng cũng không biết sau đấy hắn nói gì nữa, chờ đến khi nàng phản kịp phản ứng, hắn khẽ cong eo, một tay khiêng nàng lên vai, đi mấy bước đến bên giường, ném nàng trên giường.




Tiêu Ngư nói xong, thấy dáng người cao lớn đứng bên giường, mặt đen lên, một câu cũng không nói. Ngay cả ngoại bào cũng không mặc vào, cũng không ngoái đầu bước ra bên ngoài.



Hắn rời đi, bên trong cung điện lập tức yên tĩnh... thân thể Tiêu Ngư buông lỏng xuống.



Người một khi buông lỏng, đau đớn trên người liền hiện lên rõ ràng. Tiêu Ngư cảm thấy đau, lại càng thấy mệt mỏi.



Chờ Tiết Chiến rời đi, Nguyên ma ma mới vội vội vàng vàng đi đến, thấy Tiêu Ngư cả người chật vật, quần áo trên người không ngay ngắn, trên thân thể tuyết trắng là từng vết đỏ lớn, trên lưng nàng là hai chưởng ngân. Nếu là ngày thường vui vẻ yêu đương, cũng không ngại, nhưng mới rồi dáng vẻ của Hoàng Thượng... Nguyên ma ma giúp nàng mặc  y phục, nhỏ giọng nói: "Sao bỗng dưng hoàn thượng lại nổi giận?"



Lúc này Tiêu Ngư đã bình tĩnh lại, đối với Nguyên ma ma không có gì không thể nói. Nàng nói: "Hắn biết ta dùng thuốc tránh thai."



Trách không được... nam tử kia sao có thể chịu được việc như vậy?



Đột nhiên Nguyên ma ma mở to hai mắt: "Nương nương kia ngài..."



"Cũng không có gì." Tiêu Ngư nói, "Nguyên ma ma không cần phải lo lắng, cùng lắm thì... thời gian sau sẽ có chút khổ sở."



Có lẽ hắn sẽ vức bỏ nàng, có lẽ như hắn vừa nói, vắng vẻ nàng, không còn chạm vào nàng. Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy nàng đều có thể chấp nhận.



Dọn dẹp một lược, Tiêu Ngư bước xuống giường. Đi vài bước, không biết được giẫm phải cái gì. Tiêu Ngư cúi đầu nhìn xuống, là một miếng dưa bở... là nàng chuẩn bị cho hắn ăn, thể nhưng hắn chưa từng nhìn qua, đã vứt xuống đất.



Tiêu Ngư nhìn sang bên cạnh, giơ tay lên, cầm một miếng dưa bở trong mân lên.



Cúi đầu, cắn một cái.



Chín vừa đủ, ruột dưa ngọt... thế nhưng Tiêu Ngư cảm thấy, ăn dưa này cũng không vui vẻ gì.