Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 66 : Hiếu chiến (bù đắp)

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Tiêu Ngư gần như vô ý thức nhìn mặt Tiết Chiến.



Thấy lông mi dài của y nghiêm nghị, hiển nhiên là biểu hiện của thịnh nộ. Chỉ là bàn tay vẫn nắm tay của nàng. Mặt không thay đổi nói: "Thân thể của hoàng hậu, có thể điều trị hay không?"



Dù Tiêu hoàng hậu được sủng, nhưng thân phận lại có chút đặc thù. Lúc trước chính là Thái hậu tiền triều, thê tử của Triệu Dục. Bây giờ mặc dù gả cho tân đế, rất được thánh sủng, nhưng phải chăng Đế vương có thể thật sự tiếp nhận con cháu của nữ tử Tiêu gia, vậy thì cần phải để sau này mới biết.



Tần phi hậu cung có tư cách thai nghén hoàng tự hay không, đều là một câu nói của Đế vương. Tất nhiên ngự y cho rằng, hiện nay hoàng hậu tránh thai, là hoàng thượng bày mưu đặt kế. Chỉ là thầy thuốc có tấm lòng yêu thương người, hơn nữa nữ tử trẻ tuổi như vậy, tất nhiên là nhịn không được nhắc nhở. Phàm là Đế vương có chút lòng thương tiếc với hoàng hậu, thì sẽ không để cho nàng dùng dược vật tổn thương thân thể như vậy.



Mà lúc này nghe thấy, giống như cũng không phải là như thế. Ngự y chắp tay nói: "Nương nương còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thoả đáng, rất nhanh là có thể mang thai hoàng tự."



Tiết Chiến liền nói: "Vậy thì tốt, ngươi phụ trách giúp hoàng hậu điều dưỡng thân thể..." Dừng một chút, giọng điệu nghiêm khắc, "Dưỡng cho tốt, nếu dưỡng không tốt, trẫm sẽ lấy đầu của ngươi!"



Uy nghiêm của Đế vương làm hai chân ngự y run rẩy, nhất thời toàn thân đầy mồ hôi, vội nói: "Thần tuân chỉ."



Bên trong chậu hoa trước song cửa sổ là lá hoa óng ánh xanh biếc. Ánh sáng bị mây xanh lượn lờ chen chúc, chiếu trên nhị hoa những đốm trắng như ngọc trâm màu trắng.



Ngự y đã lui ra, Tiêu Ngư yên tĩnh ngồi, cúi đầu xuống, nhìn bàn tay của nam nhân còn đang nắm chặt tay nàng.



Mặc dù Tiêu Ngư tự do xuất nhập hoàng cung, có phần hiểu rõ đường trong cung, nhưng khi đó có tiên đế và cô mẫu che chở nàng, nàng không đơn thuần là đích nữ Tiêu gia được sao vây quanh, càng có thân phận tôn quý là hoàng hậu tương lai. Người trong cung, từ trước đến nay chỉ có nịnh bợ nàng. Tiêu Ngư nhìn y không rên một tiếng, gương mặt lạnh nhạt.



Suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói một câu: "Thần thiếp cũng không dùng dược vật tránh thai."



La thị cho nàng thuốc viên tránh thai, tổn hại với thân thể cực nhỏ. Tiêu Ngư luôn yêu quý thân thể của mình, không thể nào làm loại chuyện hại mình này.



Tiết Chiến nghe vậy ghé mắt, nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, nói: "Đương nhiên trẫm biết." Nàng không cần thiết phải lừa gạt y, lúc trước nàng nói không có, vậy là không có. Tiết Chiến thoáng nắm chặt tay của nàng, "Niên Niên, thật ra trẫm... Không bảo vệ tốt nàng."



Thuốc tổn hại sức khỏe như thế, nếu chính nàng dùng, nhất định y phải giáo huấn nàng một phen. Nhưng hiện nay... Tiết Chiến gằn từng chữ: "Nếu như để trẫm tra ra là người nào gây nên, đích thân róc xương lóc thịt hắn!"



Y biết võ công, thân thể cường tráng, nhìn qua thật sự dọa người. Không biết vì cái gì, Tiêu Ngư nhìn thấy bộ dáng bây giờ của y lại không có chút nào sợ hãi.



Hán tử xuất thân hương dã rốt cuộc không giống nhau, không giống với công tử thiếu gia tự phụ, cao cao tại thượng, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài. Y sẽ không như vậy, tức giận liền muốn chém giết muốn róc thịt, giống con dã thú hiếu chiến. Thật ra nàng không thích tàn bạo máu tanh. Chỉ là lúc này...di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn



Tiêu Ngư nhìn mặt mày của y, khẽ gật đầu: "... Ừm."



...
Phụ thân của Vệ Đường là Vệ Sùng Viên, là huynh đệ tốt vào sinh ra tử của Tiêu Hoài. Nam nhân trọng nghĩa khí nhất, ông vẫn luôn xem Vệ Đường như con ruột (thân nhi tử) để nuôi.



Vệ Đường nghe vậy, cung kính nói: "Ý tốt của nghĩa phụ, con xin nhận, chỉ là con không muốn thành gia lập thất."



Từ trước đến nay hắn rất kính trọng Tiêu Hoài, chỉ là ý tốt lần này, hắn cũng không muốn tiếp nhận.



Tiêu Hoài nghe xong, cũng xem như bỏ qua. Đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói: "Thôi, trở về đi."



Tiêu Hoài còn chưa lên xe ngựa, đã có một gã sai vặt đi đến bên cạnh ông, nói: "Tiêu đại nhân, chủ tử nhà ta có ý mời Tiêu đại nhân qua gặp mặt."



Tiêu Hoài liếc mắt xem xét, rong ruổi sa trường hai mươi năm, khí độ trên người, không giận tự uy, rất có lực chấn nhiếp. Ông nói: "Chủ tử nhà ngươi là ai?"



Gã sai vặt kia cong môi cười một tiếng, nói: "Tiêu đại nhân đi qua sẽ biết."



Vốn không muốn đi, đợi khi gã sai vặt kia móc ra từ trong tay áo một khối ngọc bội, biểu tình Tiêu Hoài ngưng trọng, lúc này mới để Vệ Đường trở về trước, mình theo gã sai vặt đi trà lâu.



Gã sai vặt dẫn lên trên lầu, đi đến cuối cùng hành lang. Tiêu Hoài nhìn tấm bình phong trước mắt, nhướng mày, trực tiếp đẩy cửa vào.



"Két " một tiếng. Tiêu Hoài sải bước đi vào, thấy bên trong dường như không có ai.



Vòng qua tấm bình phong dùng gỗ Lê vàng điêu khắc tứ quân tử (mai, lan, trúc, cúc), mới nhìn rõ nam tử ngồi ở trước bàn nhỏ thưởng trà.



Hơi chút kinh ngạc, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn. Tiêu Hoài thấy người trước mặt, rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Không biết Vương gia tìm hạ quan có chuyện gì quan trọng?"



Triệu Huyên nhìn ôn hòa như ngọc, ngón tay thon dài nâng ly trà sứ thanh hoa. Nhìn thấy Tiêu Hoài thì chủ động đứng dậy, khẽ mỉm cười nói với ông: "Hôm nay, bổn vương cố ý tìm Quốc Công gia, tất nhiên là có chuyện quan trọng. Là muốn mang Quốc Công gia cùng bổn vương đi gặp một người..."



Kỳ vương Triệu Huyên lúc trước không đáng chú ý, đã đi đất phong từ nhỏ. Bây giờ ở Hoàng Thành càng ít nghe tới. Chỉ là hắn rất yêu thương An vương Triệu Hoằng, Tiêu Hoài lại âm thầm bảo vệ Triệu Hoằng, lúc này mới có chút hiểu rõ Triệu Huyên. Vốn cho rằng, hắn tìm mình, nhiều lắm thì nói chuyện có liên quan đến Triệu Hoằng, đó là hoàng tự duy nhất của Triệu Dục, tất nhiên hắn phải quan tâm.



Chỉ là, dường như bây giờ không nói đến chuyện An vương. Tiêu Hoài thản nhiên nói: "Không biết vương gia muốn hạ quan thấy người phương nào?"



Triệu Huyên cười. Từ trước đến nay Tiêu Hoài rất nhạy bén, đợi nghe thấy sau lưng truyền đến động tĩnh, lập tức xoay người sang chỗ khác.



Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi xuất hiện ở trước mặt mình, Hộ Quốc Công Tiêu Hoài từ trước đến nay luôn ổn trọng, dù núi có đổ trước mặt không đổi sắc mặt, lúc này đây rốt cuộc đổi sắc mặt.