Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 77 : Thứ hèn nhát (2)

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Edit: Đào Sindy



Trong nội viện cây quýt  xanh tươi, Triệu Hoằng mặc áo bào nhỏ màu xanh sẫm như muốn hòa làm một thể với lá cây xanh mơn mởn.



Cuối cùng đứa bé mới năm tuổi, nhu thuận ở lại An vương phủ, thời khắc nhàn hạ, chỉ có tìm niềm vui ngay tại chỗ. Lúc này thân thể mập mạp treo trên cành cây, cặp chân kia đá cái thang nghiêng nghiêng lên mặt cỏ.



Hắn cũng không sợ, xê dịch cái mông nhỏ phì phì, ngồi ở đầu cành.



Duỗi tay nhỏ ra, với tay hái quýt.



Còn chưa chín, vẫn xanh. Chỉ nhìn đã cảm thấy chua.



Khương ma ma và bọn sai vặt nha hoàn đứng phía dưới, bà phân phó gã sai vặt nâng thang lên, sau đó rộng mở hai tay, sợ Triệu Hoằng không cẩn thận ngã xuống, bà cũng phải ôm được hắn.



"Vương gia, ngài tranh thủ thời gian xuống đây đi, quýt còn chưa chín đâu."



Dĩ nhiên không phải bởi vì tham ăn. Thú vị thôi, tiểu hài tử làm gì có tính nhẫn nại, người ngoài nói còn chưa chín không thể ăn, sẽ chua, nhưng trong lòng tiểu hài tử lại ngứa ngáy, càng thấy không được, vẫn muốn hái. Phải hưởng qua rồi mới biết chua, mới tin thật.



Tay béo nắm chặt một quả quýt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hoằng ra sực vặn vẹo, một bộ rất dùng sức.



Cành lá phát ra từng đợt tiếng vang, rốt cục "bịch" một tiếng, hái được một quả quýt.



Triệu Hoằng ngồi ở đầu cành, cúi đầu nhìn quả quýt vỏ mỏng, lột một cái, mùi thơm ngát vừa chua chát truyền đến chóp mũi. Hắn ngồi ở trên, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bên cửa thuỳ hoa đối diện hắn, một bóng dáng cao to ổn trọng đi đến.



Nam tử ôn nhuận như ngọc, đúng là Tứ thúc Triệu Huyên của hắn.



Mắt Triệu Hoằng sáng lên, lập tức phất tay, lúc này bất ổn đánh rắm một cái, liền trực tiếp ngã từ trên cây xuống.



Gã sai vặt dưới đất tranh thủ thời gian nằm rạp trên mặt đất làm đệm.



Ngã trong đám người, Triệu Hoằng xê dịch thân thể mập mạp đứng lên, Khương ma ma quan tâm bảo vệ, nói: "Té đau không? Để lão nô nhìn một cái."




Thế gian này, sợ là không có Đế Vương tùy hành sở dục như hắn ta. Từ nhỏ hắn ta đã học tập trị quốc, khi còn bé nói với nàng, muốn làm một minh quân, luôn luôn yêu thương bách tính.



Hắn ta không nói.



Tiêu Ngư nhíu mày, nói: "Huynh phải cho ta công đạo."



Công đạo gì? Để hắn ta nói cho nàng, trước kia hắn ta cho rằng, phụ hoàng mẫu hậu kiêm điệp tình thâm*, tất cả đều là giả. Nói cho nàng, mẫu hậu hắn ta, cô mẫu nàng, thật ra không phải là một Hoàng Hậu hiền lành rộng lượng. Mặc dù hắn ta đối với chuyện mẫu hậu làm cảm thấy khinh thường, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu hắn ta, huống chi bà đã chết, hắn ta sao có thể nói với nàng?



*có thể hiểu như chim liền cành.



Trầm mặc hồi lâu, Triệu Dục không thể làm gì khác hơn nói: "Niên Niên, là ta không tốt... Là ta ham tự do thôi."



Là hắn ta uất ức.



Nhìn bộ dáng này của hắn ta, Tiêu Ngư thật sự giận không chỗ trút.



Nghĩ tới điều gì, ánh mắt Triệu Dục ôn hòa nhìn sang, nhìn qua bóng dáng của nàng, nghĩ đến thời khắc phá thành, bộ dáng nàng dẫn theo Hoằng Nhi đào vong bốn phía. Nàng là một người được nuông chiều, lại một mình dẫn theo Hoằng Nhi trốn tránh nửa tháng trong thành. Nghĩ tới đây, hắn ta mới tràn đầy áy náy. Há miệng nói: "Ta thật hối hận... Lúc trước không dẫn nàng đi cùng."



Nàng đã là thê tử của hắn ta rồi, hẳn là nên theo hắn ta.



Thế nhưng, nàng là nữ nhi Tiêu gia, là mẫu hậu một tay bồi dưỡng lên. Không cần thông minh, không cần phải hiểu nhiều tâm kế. Chỉ cần đoan trang rộng lượng, làm Hoàng Hậu tốt là được. Hắn ta sợ nàng và mẫu hậu, đầu thích tước vị Hoàng Hậu. Nếu nàng muốn vinh hoa phú quý, vậy hắn ta đều cho nàng.



Tiêu Ngư bình tĩnh đứng tại chỗ, không biết nên nói gì.



Lúc này, sau lưng mới truyền tới giọng nói hùng hậu của một nam tử. Y đứng dưới bóng tối âm u,  bóng dáng thẳng tắp, giống ẩn núp như mãnh thú trong rừng.



"... Thứ hèn nhát bỏ rơi thê nhi*, cũng xứng đoạt nữ nhân cùng trẫm sao?"



*thê tử và nhi tử.