Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 8 : Phúc khí
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Edit: Loveyoumore3112
Nguyên mama thấy chén trà bên cạnh Tiêu Ngư đã có chút lạnh, liền rót lại một chén mới.
Nghe bọn họ bàn tán về Tân Đế, cũng mở miệng nói: "Thật ra lão nô có nghe người ta nói, Tân Đế khôi ngô oai hùng, tuấn mỹ phi phàm..." Trở lại phủ Hộ Quốc Công này, Nguyên mama bọn họ tất nhiên cũng sửa miệng, quay lại gọi cô nương.
Bà tiếp tục cảm khái nói: "Không ngờ Ngũ cô nương này lại may mắn như vậy."
Cũng không phải là ngưỡng mộ, trải qua mấy ngày trong cung, Nguyên mama cảm thấy, cô nương nhà bà có lẽ không tiến cung mới là chuyện tốt nhất. Mặc dù làm Thái Hậu sẽ nở mày nở mặt, nhưng những đại thần kia sao sẽ chịu phục tùng một tiểu cô nương nhỏ tuổi? Nếu không phải vì có nhà Quốc Công, sợ là chiếc ghế Thái Hậu này cô nương nhà bà cũng không ngồi yên ổn được. Ngũ cô nương này muốn làm Hoàng Hậu thì cứ đi đi, chỉ cần sau khi làm Hoàng Hậu rồi, đừng ức hiếp cô nương nhà bà là được.
Tiêu Ngư lắc đầu, cảm thấy những tin đồn này đều không đáng tin.
Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, sử sách đều là do bên thắng viết, Tiết Chiến nếu muốn sử quan viết rằng y rất long ấn phượng tư, cao lớn uy mãnh, người kia cũng phải làm theo, nếu không sẽ bị rơi đầu.
...
Tân Đế vừa lên ngôi không lâu, vị trí Hoàng Hậu này đã rơi xuống đầu Tiêu gia, vốn là kiêng dè quan hệ mật thiết giữa Tiêu gia và hoàng thất tiền triều, quý tộc Hoàng Thành, cũng dần dần bắt đầu tới cửa bái phỏng.
Mà Tân Đế đã quen việc ăn uống đạm bạc này, tuy đối với chuyện lập Hậu có phần qua loa, nhưng sau khi hạ chỉ, cũng cho Tiêu gia chút mặt mũi, tặng phẩm liên tục từ trong cung đưa ra ngoài, ban thưởng cho phủ Hộ Quốc Công. Có lẽ cũng có phần tôn trọng đối với vị Hoàng Hậu tương lai này.
Đuôi của Tiêu Ngọc Chi đều đã vểnh lên trời.
Mà Tiêu Ngọc Cẩm lại lo lắng trong lòng Tiêu Ngư có chênh lệch lớn, đặc biệt đi đến an ủi nàng. Hai người cùng nhau đi tản bộ trong vườn, trong vườn toàn là hành lang núi giả, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo... Phủ Hộ Quốc Công đã là thế gia trăm năm, bên trong phú quý tất nhiên nhà người thường không thể so. Mà bởi vì quan hệ quá mức gần gũi với hoàng thất, còn hơi thu liễm một chút, không dám rêu rao quá mức. Hơn nữa Tiêu Hoài chiến công hiển hách, trung thành vì nước, được người kính trọng, danh tiếng cứ như vậy tích lũy dần lên.
Nghe Tiêu Ngọc Cẩm an ủi mình, Tiêu Ngư lại khẽ mỉm cười nói: "Nhị tỷ tỷ không cần lo lắng, ta cũng không phải không vui... Ngũ tỷ tỷ làm Hoàng Hậu, đối với Tiêu gia chúng ta mà nói là một việc tốt, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng ta vẫn biết chừng mực."
Nguyên mama mới vừa giúp nàng vén rèm xe ngựa lên, thì có nha hoàn đi tới, thi lễ với La thị và nàng xong, nói: "Quốc Công phu nhân, Lục cô nương, cô nương nhà chúng ta nói trên đường có chút buồn bực, muốn trò chuyện cùng Nhị cô nương và Lục cô nương, mới sai nô tỳ tới mời Lục cô nương qua..." Lại bổ sung một câu: "Nhị cô nương đã ở trên xe ngựa, chờ Lục cô nương."
La thị do dự chốc lát, nhìn về phía Tiêu Ngư. Sợ Tiêu Ngọc Chi được thể ức hiếp Tiêu Ngư, La thị chuẩn bị từ chối, lại nghe Tiêu Ngư nói: "Cũng được."
La thị hé miệng: "Niên Niên..."
Tiêu Ngư cười cười với bà, nói: "Mẫu thân, nếu Ngũ tỷ tỷ đã mời rồi, vậy ta qua cũng không sao."
Lúc này La thị mới gật đầu.
Khi Tiêu Ngư lên xe ngựa, liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngọc Cẩm ở bên trong, sau khi tiến vào, Tiêu Ngọc Chi vui mừng gọi nàng một tiếng "Lục muội muội", lúc này mới kéo nàng lại ngồi bên cạnh mình.
Tiêu Ngư có chút không quen lắm, nàng và Tiêu Ngọc Chi thật ra chưa bao giờ gần gũi như vậy.
Song sau khi ngồi bên cạnh nàng, Tiêu Ngư trái lại đã hiểu vì sao Tiêu Ngọc Chi muốn mình và nàng ngồi gần nhau như vậy.
Thấy Tiêu Ngọc Chi hôm nay mặc một thân cung trang tơ lụa màu đỏ thẫm điểm xuyết những sợi tơ vàng, vô cùng hoa lệ, phía trên thêu hoa mẫu đơn trông rất sống động, bức thêu này khác biệt với loại bình thường, nhìn qua giống như một đóa hoa thật đang nở nộ, vô cùng chân thực sắc nét.
Đây chắc hẳn chính là cung trang Tân Đế ban thưởng rồi... Cô nương trẻ tuổi thích hoa phục nữ trang là chuyện thường tình, Tiêu Ngư cũng không ngoại lệ, y phục hôm nay của Tiêu Ngọc Chi, quả thực rất hợp với ánh mắt của nàng, là y phục thượng thừa. Khó trách lúc trước nàng ta khoe khoang như vậy.
Nếu nói trong lòng Tiêu Ngọc Chi còn có chút mất tự nhiên, thì sau khi nhìn thấy mấy phần tán thưởng trong mắt Tiêu Ngư, liền bình thường trở lại. Cười khẽ nói: "Tuy nói xuất thân của Hoàng Thượng không bằng con cháu quý tộc Tấn Thành, nhưng nghe nói rất anh tuấn uy vũ, không ngờ nam tử am hiểu võ nghệ như vậy, cũng cẩn thận như thế, hiểu được sở thích của nữ nhân..."
Hơn nữa sức lực lớn, cũng rất giỏi việc nhà nông.
Tiêu Ngư cười nói: "Ngũ tỷ tỷ thật là có phúc khí."