Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 84 : Bị giết

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Editor: Hoa Trong Tuyết



Giọng nói của nữ tử nhẹ nhàng lại ngọt ngào, làm cho Tiết Chiến cảm thấy giống như có lông chim nhỏ đang cọ cọ vào lòng mình, ngứa một chút, lại cảm thấy tê dại cả người. Nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn nàng trừng trừng, yếu hầu nhấp nhô lên xuống theo bản năng.



Tiêu Ngư đứng im trong chốc lát, thấy y không có động tĩnh gì, thế là quay lại, mở to mắt nhìn y, lại nhanh chóng rủ mắt xuống, hai tay không tự chủ móc lấy trong ngực tấu chương bên ngoài đường vân. Tiết Chiến cũng là cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy hai gò nàng má ửng đỏ, đôi mắt sáng rõ, càng xem càng đẹp mắt.



Thì đưa tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của nàng, bóp ở lòng bàn tay thưởng thức, nói: "Trẫm chỉ đùa với nàng thôi. Trẫm đã nghĩ sẽ thật lòng chung sống với nàng, đương nhiên sẽ không muốn có thêm những nữ nhân khác."



Ai mà tin đây. Tiêu Ngư là quý nữ sống ở Trấn Thành, từ nhỏ đã thường xuyên ra vào hoàng cung, đừng nói là Đế Vương, phàm là người có chút quyền thế, không thể không có tam thê tứ thiếp. Tiêu Ngư nhìn dáng vẻ của y, bộ dạng rất nghiêm túc thành khẩn.



Nàng không biết sau này sẽ thế nào, nhưng ít nhất giờ phút này  những lời của y là thật lòng.



Tính tình nàng vốn tốt, trải qua sinh tử, biết sinh mệnh rất đáng quý, quý báu nhất là những thời khắc hiện tại. Sau này như thế nào lại nói sau, không cần thiết để những chuyện này quấy rầy làm bản thân phiền não trong thời gian dài.



Tiêu Ngư khẽ cười, nhỏ giọng nói với y: "... Kỳ thật lòng dạ thần thiếp rất hẹp hòi." Nàng rộng lượng, hiền lành, là bởi vì từ nhỏ người bên cạnh đã nói với nàng, sau này nàng phải vào cung, không thể keo kiệt. Khi còn bé vẫn cãi nhau ầm ĩ Tiêu Ngọc Chi, bất kể là Tiêu Ngọc Chi hay là Triệu Họa, rõ ràng cái gì cũng có, nhưng vẫn cứ thích đồ vật của nàng. Đa phần những khi ấy nàng sẽ không ngay lập tức cho bọn họ, nhưng sau khi cãi vã nháo loạn, thường là nàng sẽ lùi một bước, không tính toán với bọn họ.



Kỳ thật nàng cũng đâu có hào phóng như vậy? Nữ tử nào chả keo kiệt, đặc biệt là thứ mình thích, vốn đã rất quý trọng, nếu là người ngoài cũng thích, muốn lấy của nàng, thì nàng càng xem là bảo bối.



Nàng nhớ kỹ có một lần, Triệu Họa tranh với nàng một con rối rất bình thường, cô mẫu của nàng nói với nàng rằng, đồ vật bình thường như thế, hoàn toàn không thích hợp với nàng. Mặc dù cô mẫu không nói rõ, nhưng nàng hiểu ý tứ của cô mẫu, nên rất hào phóng tặng con rối kia cho Triệu Họa. Cô mẫu khen nàng rộng lượng, thưởng cho nàng một viên dạ minh châu lớn.



Tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.



Chỉ có nàng biết, thật ra nàng không thật sự thích viên dạ minh châu kia, trong nội tâm mong muốn, chính là con rối bình thường kia.



Tiết Chiến cúi người hôn lên mặt nàng, nói: "Trẫm biết."




Trước kia, lúc nào Tiêu Ngọc Chi thấy nàng đều làm ra dáng vẻ vênh váo đắc ý, nàng không thích nàng ta lắm. Hiện tại, lại giống như cái đuôi nhỏ theo bên cạnh, nàng lại càng không quen, cảm thấy còn không bằng trước đây hay đấu võ mồm. Sau khi về Phượng Tảo Cung, Tiêu Ngư vẫn thấy trên người còn mùi cua, nên đi vào bên trong thay y phục.



Lúc đi ra, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi đang hoảng hốt ngẩn người.



Nàng đi qua, nàng ta mới lấy lại tinh thần, như không có chuyện gì xảy ra uống trà.



Bây giờ quan hệ của nàng với Tiêu Ngọc Chi cũng không tệ, dù sao trước đây đối nghịch một thời gian dài, cho nên nhất thời vẫn không thể nào thân thiết ngay được. Có một số việc nàng ta không nói, nàng cũng không hỏi.



Tiêu Ngư cũng cầm lấy cái chén nhỏ, uống một ngụm trà hoa quế. Ngón tay trắng ngần vuốt ve miệng chén, một lát sau, Xuân Hiểu đi đến, báo cho nàng vài việc.



Tiêu Ngọc Chi cũng xem như có chút ánh mắt, đứng dậy nói: "Ta đi trước..."



Nàng ta đứng dậy ra ngoài, dựng thẳng lỗ tai, cố ý đi chậm rãi, giống như cố ý muốn nghe Xuân Hiểu nói chuyện gì.



Tiêu Ngư ngồi trên ghê bành, nghe Xuân Hiểu bẩm báo: "Hai ngày trước, Triệu Dục Triệu Họa với năm tên quan sai áp giải bọn họ, lên một chiếc thuyền nhỏ vượt sông Hoài Giang, không nghĩ tới nửa đường thuyền đắm, tám người trên thuyền, kể cả người chèo thuyền, không ai may mắn thoát khỏi."



Tay khoác lên trên lan can ghế bành đột nhiên nắm chặt. Lúc Tiêu Ngư còn chưa phản ứng, lại thấy Xuân Hiểu nâng mặt nhìn mình một chút, nhỏ giọng nói: "Còn có..."



"Còn có cái gì?"



Xuân Hiểu từ từ nói: "An vương phủ truyền đến tin tức, hai ngày trước, An vương đột nhiên biến mất, tìm người cả nhà trên dưới toàn thành, sáng nay tại sông hộ thành bờ tìm tới một thi thể nam đồng bốn năm tuổi, dựa vào quần áo trên người, xác định là An vương không thể nghi ngờ... Nghe nói ngay cả Kỳ vương cũng gặp bất trắc, trên đường hồi phủ gặp hành thích, bản thân bị trọng thương..."



"Hoàng thất tiền triều còn lại, hoặc nhiều hoặc ít gặp phải bất trắc."