Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 92 : Vưu thị
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Edit: Loveyoumore3112
Quách Tố Nghi dẫn Vưu thị vào phủ, sai nha hoàn dẫn nàng ta đi sửa soạn lại, cũng báo việc này cho mẫu thân Trương thị.
Trương thị đang tính toán chi tiêu của Tiêu Ngọc Chi mấy ngày qua.
Mấy ngày trước Tiêu Ngọc Chi không ở trong phủ, từng món trang sức xiêm y làm theo yêu cầu này đều được lần lượt đưa vào trong phủ, động một tí là ba trăm, năm trăm lượng bạc, Trương thị tức giận đến nỗi cả đêm trăn trở không ngủ được. Mà mấy thứ đó lại không trả lại được, nói đến mỏi miệng, cũng chỉ trả lại được một chiếc váy trong số đó. Nói Tiêu Ngọc Chi kia, Quách An Thái lại che chở nàng ta, đúng là khiến Trương thị tức giận vô cùng.
Quách Tố Nghi nói chuyện trước mặt bà, Trương thị nghe xong ngừng một lúc, bàn tay đang gảy bàn tính cũng ngừng lại, nhìn nàng ta: "Con nói ai?"
Quách Tố Nghi quan sát vẻ mặt Trương thị, cẩn thật dè dặt nói: "Là tẩu tẩu... Trong nhà nàng không còn ai, một nữ tử yếu đuối, ngàn dặm xa xôi tới tìm đại ca, trên đường nếm trải rất nhiều khổ sở. Nữ nhi đã thu xếp cho nàng ở lại Thiên sảnh trước, nàng đang đói bụng lắm, ăn ngấu nghiến, mẫu thân, nàng thật sự rất đáng thương."
Năm đó, ở chỗ bọn họ, Vưu thị cũng được xem như là phương danh lan xa, Đại Ngụy coi trọng nữ tử vô tài mới là đức, mà Vưu thị vừa hiền lành, lại từng đọc một vài thi thư, càng khác với những nữ tử nơi thôn quê. Khi đó Quách Tố Nghi còn nhỏ, liền thích Vưu thị dạy nàng biết chữ, hiện tại nàng có thể đọc hiểu một ít chữ, đều là nhờ công lao của Vưu thị.
"Đáng đời nàng ta!"
Trương thị đặt bàn tính xuống, vẻ mặt tức giận.
Bà trăm cay ngàn đắng nuôi lớn hai đứa con, nhi tử muốn lấy vợ, đã tiêu tốn hơn nửa số tiền tích góp của bà. Vưu thị vào cửa, hiền lành nhu thuận, bà rất vừa lòng. Tưởng rằng vậy là tốt rồi, cuối cùng người làm mẫu thân như bà cũng có thể thoải mái một chút, nào ngờ Vưu thị lại không hề có chừng mực, luôn thích đi quấy rầy lúc nhi tử đang yên tĩnh học bài.
Về sau lại càng không nói nổi. Bà vừa trút giận lên nàng ta, lại yếu ớt trở về nhà mẹ đẻ trong cơn tức giận.
Trương thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước muốn đi thì đi, làm như Quách gia chúng ta ngược đãi nàng ta lắm sao? Con có biết những người đồng hương của chúng ta nói về chúng ta như thế nào không? Sau này còn có cô nương nàng nào nguyện ý gả cho đại ca con nữa?"
Người Trương thị yêu thương nhất chính là nhi tử.
Quách An Thái muốn nói chuyện, hai tay Tiêu Ngọc Chi liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, cả người đều dựa sát trên người hắn, làm nũng nói: "Vậy ngươi nên giúp ta chứ, nếu không thì ta chắc chắn sẽ ầm ĩ với bà ấy."
Hôm nay Quách An Thái dỗ nàng vui vẻ, tâm tình tốt, hiển nhiên Tiêu Ngọc Chi cũng không so đo với Trương thị. Mà Quách An Thái cũng hiểu rõ, nếu mẫu thân hắn biết được hôm nay Tiêu Ngọc Chi tiêu xài như vậy, thế nào cũng bị quở mắng một trận không ngừng. Nhưng nhìn nàng vui vẻ như thế, nhìn đến tấm bình phong san hô kia, ánh mắt cũng đã sáng bừng, rốt cục vẫn không nỡ ngăn cản nàng.
Hiện giờ trở về, lại trở thành một vấn đề khó khăn.
Quách An Thái cười cười, dịu dàng nói: "Việc này cứ giao cho ta, chỉ là... Nếu lát nữa mẫu thân nói nàng vài câu, nàng cũng không được trở mặt, nếu không thì lần sau ta sẽ không dẫn nàng ra ngoài nữa."
Sao lại thế được?
Tiêu Ngọc Chi cũng biết, Quách An Thái không nỡ làm vậy với nàng, chỉ cần lấy chiêu dùng với mẫu thân trong nhà kia dùng với hắn, nhất định dùng được. Lại nói, chỉ cần thái độ của Trương thị tốt một chút, nàng cũng không muốn ầm ĩ với bà ta.
Trương thị ở tiền sảnh, Quách An Thái dẫn Tiêu Ngọc Chi đến gặp Trương thị trước. Nha hoàn trông coi bên ngoài thấy bọn họ, nhao nhao hành lễ, Quách An Thái dẫn Tiêu Ngọc Chi bước vào, nhìn Trương thị đang ngồi trên ghế chủ vị, gọi một tiếng: "Mẫu thân..."
Ban đầu trên mặt hắn còn mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng dáng yểu diệu đang đứng bên cạnh Trương thị, tươi cười biến mất trong phút chốc.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Quách An Thái có chút kinh ngạc, sau đó mời dần bình tĩnh trở lại.
Tiêu Ngọc Chi cũng gọi một tiếng: "Mẫu thân." Vẫn không chú ý đến người bên cạnh Trương thị.
Có nha hoàn bưng trà đến, Quách An Thái thuận thế nhận lấy, đưa cho Trương thị. Chờ lúc bàn tay kia đưa tới, bên cạnh Trương thị liền có một đôi tay vươn ra, sau đó nàng ta khẽ dịu dàng nói: "Để ta mang đến." Lấy ly trà qua.
Màu mắt Quách An Thái hơi trầm xuống.
Hắn không biết tại sao Vưu thị lại xuất hiện ở đây, càng không biết mẫu thân hắn đang suy tính điều gì... Dù sao dựa theo tính tình của Trương thị, lúc trước ồn ào như vậy, sao có thể bình tĩnh hòa nhã tiếp nhận Vưu thị?