Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 13 : Ghen tỵ
Ngày đăng: 22:31 19/04/20
"Lão gia, đến." Ngụy Đại vững vàng dừng xe ngựa lại, nói với người bên trong xe.
Trình Khanh Nhiễm nhìn tiểu nha đầu ngủ say sưa, không tiếng động cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, nhỏ giọng phân phó Ngụy Đại vén rèm xe lên, tiêu sái nhảy xuống xe ngựa.
Ngụy Đại khẽ cúi đầu, che giấu kinh ngạc ở trong mắt: "Lão gia, có muốn phân phó người đi dọn dẹp phòng khách hay không?"
"Không cần, " Trình Khanh Nhiễm đi thẳng vào trong nội viện, "Tối nay nàng nằm ngủ trong phòng ta."
Mặc dù bình thường luôn trầm tĩnh, nghe một câu nói ngắn ngủi này, Ngụy Đại kinh ngạc há to miệng, chỉ là không đợi hắn hỏi ra lời, bóng dáng Trình Khanh Nhiễm đã biến mất ở sau bức tường rồi.
Chỉ là Ngụy Đại suy nghĩ nhiều, Trình Khanh Nhiễm cũng không có ý nghĩ gì, thử nghĩ xem, có thể sinh ra sắc tâm với một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh sao, cho dù không dâm loạn chơi đùa luyến đồng, cũng khẳng định không phải là người tốt. Trình Khanh Nhiễm tự nhận hắn còn là một quân tử.
Hắn vừa đi vào Thính Vũ hiên, đại nha hoàn Phương Trúc tiến lên đón.
Năm nay Phương Trúc mười bảy tuổi, là nữ nhi của bà vú đã qua đời của Trình Khanh Nhiễm, từ khi còn nhỏ đã ở bên cạnh phục vụ Trình Khanh Nhiễm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thoải mái hào phóng, dần dần làm đại nha hoàn bên người hắn. Trước khi Trình Khanh Nhiễm rời kinh thành, đã giải tán một nhóm lớn tôi tớ, đã từng suy nghĩ tìm mối hôn sự tốt thay Phương Trúc, bất đắc dĩ nói gì Phương Trúc cũng không chịu gả, đối với nàng Trình Khanh Nhiễm lại không thể cho thôi việc hoặc bán người, hơn nữa cơm áo cuộc sống thường ngày của hắn đều do Phương Trúc tự mình xử lý, liền dẫn nàng tới trấn nhỏ xa xôi này.
Phương Trúc trời sanh chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có hai hàng lông mày lá liễu xinh đẹp động lòng người. Mới vừa ở trong phòng, xa xa nhìn thấy Trình Khanh Nhiễm ôm một nữ tử đi vào, trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, cuống quít đi ra ngoài đón, nhưng mà trên mặt lại là một bộ dáng mỉm cười: "Lão gia, vị cô nương này là?" Đợi đi đến gần, thấy rõ đó là tiểu nha đầu chừng mười tuổi, cuối cùng hơi yên tâm.
Trình Khanh Nhiễm không trả lời, chỉ phân phó nàng đi lấy thuốc trị thương .
Nhà Cữu cữu, Thư Lan nhíu nhíu mày, nhà cữu cữu quy củ đặc biệt nhiều, nàng không thích ở đó đâu, bởi vì lúc trước không có chỗ để đi, vừa nghĩ đến nhà cữu cữu, trước mắt có đại ca ca dịu dàng đẹp mắt chăm sóc, nàng mới không cần đi đấy.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Thư Lan đáng thương mà nhìn Trình Khanh Nhiễm: "Đại ca ca, ta có thể ở nhà ngươi hay không?"
"A, không phải ngươi muốn đến nhà cữu cữu?" Trình Khanh Nhiễm nhíu mày nói, thổi thổi cái mông của Thư Lan, mặc quần thay nàng.
"Không muốn đi, đến nhà cữu cữu thì không thể ngủ nướng, hầu như tam biểu ca đi theo bên cạnh ta, len lén chợp mắt cũng không được." Thư Lan bĩu môi, nghĩ đến tam biểu ca không ngừng mở miệng nói chuyện bên tai nàng, nàng liền cực kỳ phiền.
Lần này Trình Khanh Nhiễm không nói gì, chậm nhất là sáng mai người Thư gia sẽ đi nha môn báo án, hắn không thể lưu Thư Lan quá lâu. Sờ sờ đầu tiểu nha đầu, mặt hắn không biến sắc dời đề tài: "Buổi tối muốn ăn cái gì, ca ca kêu người làm cho ngươi."
Mới vừa nói xong, liền nghe phía dưới bụng truyền đến tiếng kêu rõ ràng, không khỏi mỉm cười.
Lần đầu tiên Thư Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể trách nàng, một ngày rồi người ta chưa ăn cơm chứ sao.
Tác giả có lời muốn nói: đã upload mặt bìa, có cảm giác rất vui mừng hay không? (*^__^*) hì hì. . . . . .
Hôm nay công việc khá bề bộn, cho nên số chữ không nhiều lắm, tha lỗi, tận lực mỗi ngày kiên trì đổi mới thấp nhất là 2000 chữ, cố gắng!