Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 26 : Tang sự
Ngày đăng: 22:32 19/04/20
Trọng thưởng, tất có dũng phu.
100 đồng tiền, đối với người Tần gia mà nói không coi là gì, có lúc tiện tay thưởng cho gã sai vặt còn nhiều hơn thế, nhưng là, nhìn lại mọi người ở thôn Thanh Sơn, nam nhân làm công việc nặng nhọc nhất liên tục ba bốn ngày, mới có thể kiếm được tiền công.
Vì vậy, những bà vợ lo lắng chồng xảy ra chuyện rối rít buông lỏng tay, vốn là các thanh niên trai tráng do dự sải bước đi tới. Dù sao, bọn họ cũng đều biết, chỉ cần nhiều người, sẽ không sợ gặp phải bầy sói, những con thú ấy cũng có linh tính, bắt nạt kẻ yếu, lấn ít sợ nhiều.
Ngắn ngủn vài phút, liền tập hợp hơn bốn mươi người.
Sắc mặt lý chính cực ký khó coi, giống như bị người ta cho một cái bạt tai trước mắt mọi người, hồng trắng biến đổi. Nhưng, hắn chính là lý chính, dưới tình huống này hắn có thể không kêu gọi thôn dân vào núi, nhưng lại không có lý do gì lúc bọn họ đưa ra hỗ trợ lại tỏ vẻ phản đối. Mà để cho hắn nội thương chính là, vô luận trong lòng tức giận cỡ nào, hắn đều không thể biểu hiện ra.
“Nếu tất cả mọi người nhiệt tình giúp một tay, vậy hãy nhanh về nhà lấy đồ đi, lấy xong lập tức tới đây tập hợp!”
Đám người lập tức giải tán, lý chính lạnh lùng liếc Tần Như Hải một cái, gọi Triệu Đại Lang, phẩy tay áo bỏ đi.
Thẳng đến lúc này, Tần Như Hải mới nghe thấy thứ tiếng tựa như dã thú gầm nhẹ, kinh ngạc nhìn theo tiếng, khó khăn chống lại đôi mắt vằn vện tia máu. Tiêu Lang giùng giằng điên cuồng, ống tay áo Thư Mậu Đình cũng bị xé rách, trên cánh tay thật nhiều vết máu, Tần thị tốt hơn một chút, nhưng trên cánh tay cũng bị chảy máu.
Đứa nhỏ này sợ là nổi điên rồi?
Tần Như Hải biết nhiều hiểu rộng không một chút do dự, giơ tay hướnggáy Tiêu Lang đánh xuống, đau nhức truyền đến, động tác của Tiêu Lang cứng đờ, mềm nhũn té trong ngực Tần thị.
Thư Uyển che miệng, nước mắt tràn mi.
Ngày hè dài, lúc tia nắng cuối cùng sắp biến mất thì các thôn dân vào núi trở lại.
Hai công nhân Tần gia mang cáng buộc đơn giản tạm thời, che vải trắng phía trên, lúc đi vải trắng như tuyết, lúc về phía trên đã nhuốm một vết máu, đậm như mực, vệt máu loang như sao hỏa, theo bước chân đung đưa, phía dưới vải trắng lồi lõm càng rõ hình dáng.
“Bọn họ tự làm tang sự cho cha ta?” Tiêu Lang cúi đầu, từng câu từng chữ hỏi, âm thanh khàn khàn nghe không ra nửa điểm cảm xúc, nhưng không chờ Thư Uyển trả lời, hắn chạy thẳng về nhà.
Thư Uyển nhất thời sửng sốt, lúc này, theo lý mà nói, cũng nên chạy tới linh đường khóc nức nở đi?
Đang muốn đi theo vào xem một chút, Tiêu Lang đã vọt ra, nháy mắt liền biến mất ở cửa.
Thư Uyển không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng tới lúc nàng đuổi theo, trên phố thật dài đã không thấy bóng dáng của Tiêu Lang đâu nữa.
Phải đi linh đường chứ?
Nhìn phố trống vắng, Thư Uyển không biết tại sao mình lại sinh ra cái nghi vấn này, đó là cha ruột của hắn, A Lang không đi linh đường, hắn còn có thể đi đâu?
Nhưng vì sao khi nãy hắn phải chạy về phòng?
Hành động này thật sự không thể nào hiểu nổi, Thư Uyển không thể không suy nghĩ nhiều, bỗng dưng, nàng chợt nhớ lại tối hôm qua lúc lấy đồ từ trên người Tiêu Lang ra, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa mất đi hơi sức ngã nhào.
Tái mặt chạy về phòng, Thư Uyển trực tiếp nhìn phía trên tử sơn hồng, đợi thấy rõ bày biện nơi đó, lúc này không nhịn được nữa, tê liệt ngã xuống đất.
Thanh chủy thủ Tiêu Lang dùng mười lượng bạc mua không thấy nữa!
Tác giả có lời muốn nói: không biết nói gì cho phải, thay hắn đau lòng.
Bắt côn trùng, vì sợ mọi người hiểu lầm là cập nhật, về sau nếu như chỉ là viết nhầm chữ nhưng không ảnh hưởng việc đọc, ta sẽ không sửa lại, lần này đem cơm tối đánh thành cơm trưa, nhìn không được, đành bỏ, thật xin lỗi ~\(≧▽≦)/~