Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 30 : Ngoại truyện nhỏ

Ngày đăng: 22:32 19/04/20


Hỏi: Vì sao Thư Lan sợ Tiêu Lang như vậy, sao phải trốn tránh hắn như vậy?



Đáp: Băng dày ba thước.



Mùa hè lúc năm tuổi, thời tiết vô cùng nóng bức, mỗi khi chạng vạng tối, người trong thôn đều ngồi dưới tàng cây hóng mát, tán chuyện đông tây, cho tới khi màn đêm buông xuống, mới tốp năm tốp ba đi về nhà ngủ.



Tần thị ngồi tán gẫu với Lam thị dưới tàng cây hòe lớn bên bờ sông, Thư Uyển mười tuổi phe phẩy cây quạt nhỏ ngồi cạnh mẫu thân, bộ mặt nghiêm túc nghe hai người nói tới mẹ chồng bắt nạt con dâu như thế nào, thiếu phu nhân nhà nào đó thu thập tiểu nha hoàn bòlên giường ra sao, sau đó lời nói lại chuyển tới bây giờ ở trấn trên đang lưu hành loại váy gì. . . . . .



Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Thư Mậu Đình ngồi đối diện Tiêu Thủ Vọng bên cây hạnh trong sân, vừa tán gẫu, vừa đánh cờ, thỉnh thoảng nhắc đến Thư Triển đi học ở trấn trên.



Đúng lúc đó, Tiêu Lang đi từ cửa vào.



“Bá phụ,A Lan có ở nhà không ạ? Con hái được hai quả đào trong núi. . . . . .”



Thư Mậu Đình không ngẩng đầu, “Ở trong phòng đó, con đi xem xem nàng tỉnh dậy chưa.”



“Ồ!” Tiêu Lang ôm túi xách chạy vào trong.



Trong phòng, ánh sáng mờ mờ, Tiêu Lang vén màn trúc lên, đã nhìn thấy Thư Lan nằm quay đầu phía tây, giường đặt gần lò sưởi, hai chân dang ra hình chữ bát (八) mặc một cái quần tơ lụa màu trắng, phía trên chỉ mặc cái yếm hồng thêu hoa mẫu đơn, hai cánh trắng nõn tựa củ sen khoác lên đầu, loại tư thế này, thật không biết nàng làm thế nào mà ngủ được!



Hắn lặng lẽ đi tới, cởi giày lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang ngủ của nàng một lát, đưa tay nắm cái mũi nàng.



“Uhm. . . . . .” Thư Lan uốn éo vặn vẹo cái đầu, cố gắng tránh thoát thứ làm nàng không cánh nào hô hấp, nhưng quay mấy lần cũng không thành công, càng lúc càng khó chịu nàng đành phải mở mắt, mơ hồ, nhìn thấy một bóng đen ngồi ở bên cạnh.




Nàng mở to hai mắt, sau một khắc mới thấy rõ bóng đen kia là ai, há mồm muốn hét to.



Tiêu Lang sớm có chuẩn bị liền che miệng nàng, cười nói: “A Lan, đừng sợ, lần trước là ta không đúng, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không bao giờ bắt nạt ngươi nữa.”



Thư Lan ô ô kêu lên hai tiếng, tất cả mờ mịt trong mắt đều là không tin, ngày đó nếu không phải vận khí nàng tốt, chắc đã bị hắn dìm chết đuối rồi!



Tiêu Lang liền lấy ra hai trái cây màu xanh, thấy Thư Lan nhìn trái cây chằm chằm, từ từ buông tay ra, đem trái cây đưa tới trước người nàng: “Ngươi xem, chính ta tìm được một cây đào trên núi, phía trên kết hai trái đào, ta cố ý hái về cho ngươi ăn, đủ tốt chưa?”



Thư Lan nuốt một ngụm nước bọt, chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lang, có chút không xác định hỏi: “Thật là cho ta ăn?”



Tiêu Lang dùng sức gật đầu, đem đồ vật đưa tới, “Hai ta mỗi người một quả, ngươi chọn trước!”



Thư Lan lập tức ngon lành bật cười ra tiếng, để cho nàng chọn trước, vậy nhất định là hắn nói thật, liền ngọt ngào làm nũng: “Lang ca ca thật tốt.” Đưa tay ra lấy trái vừa to vừa tròn, trong lúc ấy còn len lén nhìn nét mặt Tiêu Lang, thấy hắn thủy chung đều là bộ dáng cười mị mị, hoàn toàn yên tâm rồi, nắm lên trái cây liền cắn xuống.



Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trong miệng tràn ngập tư vị vừa chua vừa chát.



“Phù!” Nàng khom lưng nhổ ra miếng đào vừa cắn, oa oa khóc lên, “Ngươi là tên lừa gạt. . . . . .”



Nghe tiếng động, Thư Mậu Đình bước nhanh đến, thấy Thư Lan vừa lau miệng vừa khóc, đau lòng vội ôm lấy nữ nhi vào trong lòng, “ Đang yên lành sao lại khóc, không phải ca ca tới đưa cho con quả đào ăn sao?” Cúi đầu nhìn Tiêu Lang, thấy hắn mờ mịt luống cuống nhìn vật trong tay, hiển nhiên cũng không rõ vì sao nữ nhi khóc.



Thư Lan ôm cổ Thư Mậu Đình tố cáo: “Cái gì mà đào rừng, đắng chết đi, hắn cố ý!”




Sao quả đào lại đắng?



Thư Mậu Đình càng cảm thấy nghi ngờ, khom lưng nhặt lên trái cây bị nữ nhi cắn một phát vứt trên mặt đất, chỉ liếc mắt một cái, ông liền không nhịn được cười lên ha hả: “ Hai cái đứa đần này, quả đào gì chứ, đây là hột đào, vỏ màu xanh bên ngoài này cũng không thể ăn!”



Tiêu Lang “A” một tiếng, hết sức ngượng ngùng cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Bá phụ, làm hại A Lan ăn đồ linh tinh, vậy, nàng ăn cái đó liệu có sao không? Có thể bị đau bụng không?” Biểu cảm lo lắng không lời nào có thể miêu tả được.



Thư Mậu Đình xoa xoa đầu hắn, ôm nữ nhi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không có việc gì không có việc gì, súc miệng là hết thôi.”



Sắp bước ra ngưỡng cửa thì Thư Lan quay đầu nhìn lại phía Tiêu Lang, thì ra hắn cũng không biết là hột đào. . . . . .



Kết quả đúng lúc nhìn thấy Tiêu Lang hướng nàng quơ quơ trái cây trong tay, khóe môi nhếch lên cười hả hê.



“Cha, hắn cố ý!” Thư Lan tức giận quát lớn trong ngực Thư Mậu Đình.



Thư Mậu Đình vỗ vỗ lưng múp míp của nàng, ôn hòa trách mắng: “Đừng nói nhảm, A Lang đối với con tốt nhất, có cái gì ngon cũng chia cho con ăn, hiện tại chỉ là nhìn nhầm thôi. . . . . .”



Tác giả có lời muốn nói: người ta một bữa không ăn liền đói tới hoảng, ta một ngày không ăn gì càng hoảng hơn!



Từ sau khi quyết định ngưng số 17, ta đây liền khó chịu cả người.



Vừa muốn tồn cảo vừa muốn cập nhật, hết cách rồi, ta đành cho ra một tiểu ngoại truyện điều hòa một chút.



Số chữ không nhiều lắm, mọi người nhét kẽ răng trước, ngày mai có thể đọc chương mới rồi!



Mọi người cảm nhận được ta đang yêu sao?



Có cảm giác vui mừng sao?



Người qua đường Giáp, sinh nhật vui vẻ!