Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 35 : Ngọt ngào

Ngày đăng: 22:32 19/04/20


“A Lan, dậy đi!” Thư Uyển cúi người ghé vào bên tai muội muội nhẹ giọng kêu.



“Uhm, để muội ngủ thêm một lát. . . . . .” Thư Lan cọ cọ cái gối, mơ mơ màng màng lầm bầm.



Thư Uyển bật cười, xoa xoa đầu muội muội, lặng lẽ đem hạnh nhân đã chuẩn bị đặt ở trên gối đầu, lướt qua lướt lại trước mũi Thư Lan, sau đó cúi đầu quan sát phản ứng của muội muội, chỉ sợ ngay cả mẫu thân cũng không bằng nàng, nếu muộn gọi muội muội thích ngủ như mạng rời giường, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện mới được.



Hạnh nhân chín tản ra một loại mùi trái cây mê người, không lâu sau, Thư Lan liền mở mắt, đợi thấy rõ hạnh nhân gần ngay trước mắt, lập tức ngồi dậy, vui mừng kêu lên: “Lại một quả nữa chín ạ!” Đưa tay bắt được, đưa đến bên miệng cắn một miếng, thịt quả mềm nhũn, mang theo vị ngọt ngọt chua chua, nàng thích nhất là mùi vị này.



Thư Uyển đưa khăn cho nàng, để nàng đỡ lấy, tránh cho nước trái cây nhỏ giọt trên đệm, nhẹ giọng nói: “Ăn xong thì dậy đi nhé, A Lang sắp đi rồi.”



Thư Lan dừng lại động tác, có chút mơ màng nhìn nàng: “Hắn muốn chuyển đến nơi nào?”



Thư Uyển thật không thể chịu nổi, đưa tay dí một cái vào trán muội muội, tức giận nói: “Tối hôm qua là ai khóc lóc không để cho A Lang đi, sao ngủ một giấc muội liền quên à? Cái tính hay quên của muội lớn như vậy, nếu A Lang chuyển đi mấy năm, có ơhari muội cũng không nhớ hắn? Muội là cái đồ không có lương tâm! A Lang bình thường chịu thua thiệt đối với muội tốt như vậy!”



Trải qua nhắc nhở như vậy, Thư Lan mới nhớ ra, đúng vậy, Tiêu Lang muốn chuyển đến nhà Liên Hoa ở. . . . . .



Vị chua ngọt ngon miệng của hạnh nhân đột nhiên trở nên không có vị gì, Thư Lan miễn cưỡng ăn vài miếng, rốt cuộc bất đắc dĩ đem trái cây đặt trên mép giường, mặc quần áo tử tế, mặt cũng không rửa bỏ chạy đi tìm Tiêu Lang.



Thư Uyển nhìn bóng lưng nho nhỏ, khẽ thở dài, rốt cuộc là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, muội muội vẫn sẽ không rời được A Lang.



Tiêu Lang đứng ở trong sân, ngắm nhìn ba gian nhà lá mà mình đã ở mười năm.



Căn phòng rách nát, mùa hè nóc nhà sẽ bị dột, mùa đông gió lạnh sẽ theo hốc tường thổi vào trong, nhưng đối với hắn mà nói, căn nhà này vô cùng ấm áp. Ở đây có cha mẹ quan tâm cùng lo lắng, hắn từ một đứa trẻ không biết đi đến khi trở thành thiếu niên mặc sức bay nhảy, hiện giờ hắn đã có thể tay làm hàm nhai rồi, tuy nhiên bọn họ cũng đi rồi.



Mà hôm nay, hắn cũng phải rời đi nơi này rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau cũng sẽ không trở lại đây nữa.



Có chút thương cảm, chỉ là, hắn không phải là người phân vân lưỡng lự, đã có mục tiêu, sẽ cố gắng đi thực hiện. Sống thật tốt, mới là an ủi tốt nhất đối với cha mẹ.



Mặt trời đỏ mới lên, ánh nắng ấm áp như ôm lấy thiếu niên cô đơn.



Lúc Thư Lan đến đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đứng thẳng của Tiêu Lang, bộ dáng của hắn, lại cùng ánh nắng màu vàng hòa lẫn. Không hiểu nổi, nàng bỗng sinh ra một loại cảm giác, như thể Tiêu Lang có thể biến mất trong tia sáng kia bất kỳ lúc nào, rốt cuộc nàng không còn nhìn thấy rõ nữa.
Trương thị tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, theo hắn bước đi vào phòng.



Bên trong truyền đến âm thanh hết sức đè nén lại không che giấu được muốn lục tung đồ đạc.



Tiêu Lang ngẩng đầu nhìn về hướng đông, ánh mặt trời rõ ràng rất chói mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.



Liên Hoa cũng không có đi theo vào, nàng cười đi tới trước người Tiêu Lang, ngọt ngào nói: “Ca ca, ngươi không phải lo lắng, nương kể với ta rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”



“Cút!” Tiêu Lang nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ khạc ra một chữ này.



Tác giả có lời muốn nói: hừ hừ, ta đây chỉ thích đùa giỡn tiểu cô nương ngu ngốc. . . . . .



Cám ơn meo bảo (or meo bối? Thứ cho ta thật sự không phân biệt được chữ phồn thể đó, lại không cách nào phục chế) giữa đêm giữa hôm thả bom.



Nửa đêm rời giường, nghĩ đến mấy câu nói, viết một đoạn kịch nho nhỏ, hi vọng mọi người thích!



A Lang: Ở tại thời điểm ngươi không hiểu tình yêu là gì, ta đã yêu ngươi đến tận xương tủy, nghĩ tới kiếp trước là ta thiếu nợ ngươi rồi.



A Lan, dụi mắt: Nửa đêm không ngủ đi ngủ đi, ngươi ở đây nói cái gì?



A Lang: ngươi chưa hiểu cũng không sao, chỉ cần ta cưng chiểu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu.



A Lan che kín lỗ tai, ngủ, (~ o ~)~zZ



A Lang: hắc hắc, ta thích nhất ngươi ngủ. Cởi quần áo.



A Lan: sao ngươi chui vào chăn của ta, ô ô. . . . . .



Trăng sáng xấu hổ trốn được sau mây.