Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 4 : Nguy hiểm trong khi tắm

Ngày đăng: 22:31 19/04/20


Tiêu Lang đem Thư Lan dẫn về nhà mình.



Thư Lan khóc một lạt liền mệt mỏi, thân thể nho nhỏ dường như hoàn toàn dựa vào người Tiêu lang hơi cao so với nàng, nếu không phải Tiêu lang rắn chắc hơn nhiều so với đứa bé cùng lứa, thì hai người đã cùng nhau ngã xuống trên mặt đất rồi.



"Được rồi, đến nhà rồi, tự ngươi đi đến giường ngủ đi." Tiêu Lang rút cánh tay Thư Lan từ trong ngực ra, ý bảo chính nàng đi đến trên giường đi.



Thư Lan mơ mơ màng màng gật đầu một cái, đưa tay với tới mép giường cao hơn nằng một chút, lộ ra hai cánh tay mập mạp trắng noãn, sau đó sẽ đem đùi phải nhấc lên trên mép giường, hì hà hì hục vất vả bò lên trên, đáng tiếc sau nỗ lực nửa ngày,nửa người vẫn giắt trên giường, đúng là không lên được.



"Ngu hết biết!"



Tiêu Lang nói thầm một tiếng, đôi tay nâng cái mông nhỏ uốn tới ẹo lui trước mắt, nhấc lên trên, liền đem người đẩy đến bên trong giường, còn lăn hai vòng.



Thư Lan nhắm mắt co người lại, trực tiếp nằm sấp ngủ.



"Ngươi cởi giày ra!" Tiêu Lang đứng trên mặt đất cắn răng nói.



Thư Lan bẹp bẹp miệng, đưa tay quào loạn một chút, sau đó ngón trỏ đưa đến trong miệng, ngón tay út đen thùi lùi, môi hồng nhuận nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lùi vương đầy nước mắt, không nói ghét được!



Tiêu Lang quả thật muốn nắm tóc rồi, tại sao có người lười biếng thế này! Nhìn xiêm y nàng ấy, buổi sáng bá mẫu còn đổi đồ mới cho nàng, bởi vì mới vừa rồi ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, bây giờ đã bẩn không còn hình dáng, còn có mặt của nàng, trước khi ăn cơm trưa còn trắng trắng sạch sẽ, hiện tại đường đen đường trắng , a a a, nàng là người đó! ! !



Nghĩ đến lúc bá mẫu nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, nghĩ đến Thư Uyển tỷ tỷ thêu tiểu hà bao cho hắn, Tiêu Lang cảm thấy, mình có phần trách nhiệm chăm sóc nha đầu lười này.



Hắn đi xuống phòng bếp, nhón chân lên đem nồi chà một lần, múc mấy gáo nước đầy, đến hậu viện ôm bó củi tới, bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho hai người. Ừ, cho một người tắm quá lãng phí, dù sao bồn tắm khá lớn, hắn cũng tắm rửa thôi.
Là nó, thật sự là nó! Đột nhiên con vật khổng lồ kia từ phía sau nhào tới!



"Nương. . . . . ." Thư Lan bị sợ đến hồn bay phách tán, há mồm liền kêu, chỉ là không đợi âm thanh của nàng truyền đi, liền bị người gắt gao ấn vào trong nước.



"Buông ta ra, ùng ục. . . . . ." Nàng dùng sức giãy giụa, nước ấm áp lại thừa lúc mà vào, tư vị kia cực kỳ khó chịu, Thư Lan vội vàng ngậm miệng, nàng hoảng sợ khiến nước mắt chảy ra mãnh liệt, hòa vào trong nước. Tư vị tử vong lại phủ xuống, Thư Lan nghĩ không cam lòng, đời trước chết ở trong tay nó, đời này còn phải chết trong tay hắn sao? Nàng chỉ là thích ngủ thôi mà, không trêu ai chọc ai cả..., vì sao gặp phải nó?



Thư Lan hận, Tiêu lang càng hận hơn.



Nó là Lang Vương trên băng nguyên, thích nhất là chạy trong trời băng đất tuyết, nhưng có một ngày, nó rơi vào bẫy rập của loài người, sau đó mất đi ý thức, đợi nó tỉnh táo lần nữa, lại bị nhốt ở trong nhà giam kim loại chật hẹp, không có ngày tự do. Thật vất vả, nó được thả ra, mặc dù là ở một địa phương hoàn toàn xa lạ, nhưng nó tự do, sau thời gian ngắn ngủi để quen thuộc, lại phát hiện ra con mồi thứ nhất có thể ăn, một con treo ở trên cây ngủ, hại nó đợi con mồi từ sớm đến muộn! Đáng hận hơn chính là, tốc độ chạy trốn của con mồi này thật chậm thế nhưng một cái vung móng vuốt đã lấy mạng của nó, lúc nó đang có lại tự do!



Vô luận là nó cùng nó, hay là hắn cùng với nàng, đều có mối hận sinh tử!



Nhìn thân thể nhỏ bé đạp ở dưới nước, Tiêu lang cảm nhận được một loại khoái cảm báo thù, tư vị mất hồn này làm con ngươi hắn nổi lên huyết sắc nhàn nhạt, hắn giống như trở về băng nguyên, tất cả sinh vật đều run rẩy ở dưới thân nó.



"A!"



Hạ thân yếu ớt chợt hung hăng bị bắt được, Tiêu lang phát ra một tiếng rên, trên tay cũng mất hơi sức.



Thừa dịp cơ hội ngắn ngủi, trước kia tinh thần Thư Lan cũng không có kích động lao ra bồn tắm thế này, cũng không mặc quần áo, nhanh chân chạy đi về phía đất trồng đậu phộng!



Tác giả có lời muốn nói: ha ha, đã nhận ra, không biết về sau hai người sẽ chung đụng như thế nào đây?