Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 39 : Khách không mời mà đến
Ngày đăng: 22:32 19/04/20
Thời điểm bị Tiêu Lang ngậm cánh môi, Thư Lan giống như nếm được mùi vị nước suối trong veo.
Vừa mới bắt đầu, nàng rất không có thói quen dưới váy ướt chèm nhẹp, nhưng ngồi ngồi, cũng cảm thấy không có gì, huống chi tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào trên môi được hắn bừa bãi thưởng thức, trên lưỡi, cái loại tư vị đó hơi ngứa có chút mềm lại rất thoải mái để cho nàng có loại cảm giác phơi phới.
Thư Lan thật rất thoải mái, cho nên trong khi Tiêu Lang dịu dàng triền miên hôn ở bên, đã ngủ.
Chờ Tiêu Lang ý thức được có cái gì không đúng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện lười nha đầu vùi ở trong ngực hắn đang ngủ say. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hồng nộn.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm thật lâu, trên trán nổi gân xanh lại bình phục, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, có thể chỉ một mình hắn lúc môi chạm vào nhau, tim sẽ đập nhanh hô hấp dồn dập huyết dịch toàn thân sôi trào thôi. . . . . .
Người này, khi hắn chiếm được tiện nghi luôn có thể cho hắn đả kích trầm trọng.
Là phương thức hắn hôn có vấn đề sao? Có lẽ nàng chỉ là quá mệt mỏi. . . . . .
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Lan, Tiêu Lang đặt nàng nằm trên cỏ bên cạnh, lại đi trong sông xiên một con cá. Sau đó hắn không có lập tức đánh thức Thư Lan, mà là đứng ở bờ sông rửa hai con cá sạch sẽ, mới kêu nàng tỉnh: "A Lan, đi về nhà!"
Thư Lan dụi mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, nhớ tới lúc đi qua đường dài, nàng đưa hai tay hướng Tiêu Lang: "Lang ca ca, ta buồn ngủ quá, ngươi cõng ta trở về có được hay không?" Mắt hạnh sương mù, mở ra rồi khép lại, mơ mơ màng màng nhìn hắn.
Nghĩ đến lòng bàn chân nàng hồng hồng, Tiêu Lang đem trúc mâu bỏ vào trong thùng gỗ, một lát lúc cõng Thư Lan lên chắc chắn có thể lấy được, mới khom lưng ngồi xổm xuống, "Lên đây đi."
Thư Lan vuốt mắt đứng lên, hơi lắc lư mà đi đến sau lưng Tiêu Lang, đưa tay vòng chắc cổ của hắn, dán vào lưng của hắn rồi ngủ tiếp.
Tiêu Lang nhấc nàng lên cân, đứng dậy không tốn sức chút nào, cẩn thận từng li từng tí dùng tay vòng quanh đầu gối Thư Lan nhấc thùng gỗ, vững vàng đi trở về.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, chiếu loang lổ ở trên thân hai người.
Không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên Thư Lan tỉnh lại, bên tai lưu lại âm thanh vỗ cánh, nàng ngẩn người, sau đó nghe được dưới người có chút hô hấp thô trọng, còn có thông qua hõm vai lỗ tai hắn, truyền tới tiếng tim đập trầm ổn vững vàng.
Nàng quay đầu, đã nhìn thấy gò má Tiêu Lang chảy mồ hôi, hắn cũng vừa đúng nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi nàng: "Tỉnh à?"
Trong lòng Chu Nguyên Bảo khẩn trương, cũng không có nghe được âm thanh khách khí xa cách của Tần thị, lập tức tiếp lời nói: "Bá mẫu quá khiêm nhường, vãn bối ở Tần phủ, không chỉ một lần nghe lão phu nhân nói thầm trù nghệ của ngài tốt, nói muốn ăn món ăn ngài làm đấy. Hôm nay vãn bối có thể nếm được tay nghề bá mẫu, là vãn bối vinh hạnh, chỉ cầu bá mẫu không cần trách cứ vãn bối đường đột tới cửa mới đúng."
Tần thị hơi sững sờ, ngược lại tiểu tử này rất biết lễ!
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, lại nghĩ đến mẹ nàng nhắc tới Chu Nguyên Bảo giọng nóitán dương,trong lòng Tần thị vơi đi chút không vui.
Dù sao Chu Nguyên Bảo vẫn là đứa bé, làm việc đều là làm theo cảm tính, vì muốn gắp nữ nhi hắn chạy tới nói rõ rằng hắn để ý nữ nhi, có lẽ chỉ là đứa bé có hảo cảm nhất thời đây? Hơn nữa từ nhỏ nữ nhi đã không thích chơi cùng người khác, khó được nàng cùng Chu Nguyên Bảo hợp ý. . . . . .
Vậy cũng không nên so đo Chu Nguyên Bảo, chỉ cần nhìn bọn hắn chằm chằm chớ làm ra hành động vượt khuôn là tốt, Tần thị âm thầm nghĩ, cười để bọn nhỏ vào phòng.
"A Lang, chuyện gì xảy ra cánh tay của ngươi? Thế nào không cẩn thận như vậy?" Thư Uyển chú ý tới vết thương Tiêu Lang, cau mày nói, vào nhà lấy băng vải mới sạch sẽ, băng bó cho hắn lần nữa.
Tiêu Lang liếc mắt nhìn hai người ngồi ở ngưỡng cửa cùng nhau trêu chọc Quyển Quyển, bình tĩnh đi tới dưới mái hiên, ngoan ngoãn để Thư Uyển thay hắn rửa sạch, bôi thuốc, chờ Thư Uyển bắt đầu quấn vải, hắn nghe con chim ngốc kia đang gọi : "A Lan mau dậy, A Lan mau dậy " , đổi lấy lười nha đầu thở phì phò lại không khỏi cất tiếng cười.
Không phải là chỉ con vẹt rách ư, có cái gì tốt!
Thư Uyển cúi đầu, không để ý đến trong mắt Tiêu Lang chợt lóe lên hung quang, cắm đầu cắm cổ dạy dỗ: "không phải A Lan quấn ngươi đi bắt cá chứ? Ngươi bây giờ có thương tích, không cần luôn nuông chiều nàng, nàng cái gì cũng không hiểu, làm sao ngươi cũng đi theo không hiểu chuyện? Nhìn một chút, lại được chăm sóc kĩ mấy ngày mới có thể tốt lại."
Tiêu Lang không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn khó chịu trong lòng, thay Thư Lan giải thích: "Không có, là ta muốn dẫn nàng đi bờ sông chơi, sau đó không cẩn thận đụng phải." Dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi: "Uyển tỷ, Chu Nguyên Bảo ở cửa nhà chúng ta chờ cả ngày rồi, vì sao hắn nhất định tự mình tới đây đưa Quyển Quyển, trực tiếp giao cho các ngươi không được sao? Còn nữa, Quyển Quyển không phải của A Lan sao, vì sao lão phu nhân muốn cho hắn nuôi giúp một tay? Thật là kỳ quái. . . . . ."
Động tác Thư Uyển dừng lại, không tự chủ được nghiêng đầu nhìn về phía cửa Bắc, thấy Chu Nguyên Bảo nhìn chằm chằm muội muội cúi đầu trêu chọc con chim ngốc, nhẹ nhàng cau mày.
Tác giả có lời muốn nói: rất lâu Tiểu Bàn không có ra sân á..., linh lợi lôi kéo con lừa ra ngoài. . . . . . Khụ khụ, đáng tiếc Thư gia không phải sân nhà của hắn, đại khái ăn thiệt thòi đi, hắc hắc
Sáng nay vừa đói tỉnh, thật ra thì không tồi, không có muốn ăn, đói bụng mới có thể ăn phải hương.
Bắt hết côn trùng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi làm sao, khụ khụ, thật ra thì ta đây rất không muốn đi! ! ! ! !