Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 42 : Bà mai tới cửa
Ngày đăng: 22:32 19/04/20
Mưa càng ngày càng nhỏ, dần dần, rốt cuộc âm thanh giọt mưa rơi xuống mái xe cũng biến mất.
Tâm tình Trình Khanh Nhiễm vui vẻ hạ rèm xe xuống.
Mây đen tản đi, bầu trời chỉ còn lại những đám mây trắng hình thù khác nhau, không khí trong lành mang theo hơi thở của bùn đất phả vào mặt, hắn chợt nhớ tới lời của Thái phó năm đó, hắn nói: “Thích nhất cố hương lúc mới sau cơn mưa, mát mẻ, yên tĩnh, tụi trẻ con xắn ống quần lên chơi đùa dưới dòng suối, người lớn lục tục ra cửa, tiếp tục công việc hái chè xuân đang dở dang.”
Lúc ấy hắn và người đã từng là thái tử đương kim hoàng thượng đều không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, mà nay, hắn tận mắt thấy rồi. Ừm, lâu rồi không gặp cái tên kia, năm nay sẽ đưa hắn một bức họa làm quà tặng.
“Ngụy Đại, lát nữa trở về phủ, ngươi phái người đi trấn trên mời bà mai tốt nhất.”
“Vâng” Ngụy Đại theo bản năng lên tiếng, sau đó mới phản ứng kịp chủ tử nhà hắn nói cái gì, mắt trợn tròn, “Lão gia, người vừa nói muốn mời người nào?” Hắn mới mười sáu tuổi a, sao lỗ tai đã không dùng được nữa rồi?
Trình Khanh Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: “Bà mai!”
Ngụy Đại há hốc miệng, một bụng vấn đề muốn hỏi, cũng không dám hỏi lên. Lão gia nhà hắn, hắn cho là lão gia sẽ cả đời mèo khen mèo dài đuôi, vậy mà lại muốn kết hôn? Nhớ năm đó, đại gia khuê tú khắp kinh thành hoặc chỉ rõ hoặc ám chỉ về phía Thượng Thư Phủ, Lão Thái Gia trước khi qua đời tự mình chọn bao nhiêu danh môn khuê tú, lúc đó thiếu gia đều lắc đầu cự tuyệt, hôm nay đi tới nơi này trời xa trấn nhỏ, thế mà lão gia lại thông suốt?
Rốt cuộc là cô nương nhà nào đây?
Trong đầu Ngụy Đại cẩn thận vơ vét nửa năm gần đây những cô nương chưa cưới cùng lão gia hắn nói chuyện, hình như chỉ có tỷ muội Thư gia, khẳng định không phải tiểu cô nương Thư Lan, vậy đó chính là tỷ tỷ nàng Thư Uyển?
Khuôn mặt tức giận của Phù Dung hiện ra trước mắt, Ngụy Đại không tự chủ gật đầu một cái, tướng mạo cô nương kia không thua tiểu thư đại gia nào ở kinh thành, chỉ là xuất thân này, không phải quá thấp chứ? Mặc dù lão gia nhà hắn không thích làm quan, nhưng cũng có tiếng ở kinh thành, người nào mà không biết lão gia và hoàng thượng từ nhỏ lớn lên tình như huynh đệ? Nếu bọn họ biết lão gia cưới một nữ nhân ở nông thôn, không biết nên có cảm tưởng gì. . . . . .
Thư gia.
Thư Uyển không yên lòng ăn cơm, hiếm có được một hôm Tần thị dọn dẹp bát đũa, trực tiếp đi phòng hai tỷ muội.
Thư Lan đã ngủ rồi.
Nàng nhíu nhíu mày, cởi giày lên giường, không dịu dàng chút nào lôi muội muội dậy.
“Tỷ, tỷ làm cái gì vậy?” Thư Lan vuốt mắt, bất mãn nói lầm bầm.
Tần thị vội vàng thúc giục: “Vậy chàng cũng nhanh chút đi đi, sớm một chút hỏi thăm rõ ràng. Haiz, lòng ta giờ rất loạn, vừa mong hắn là người tốt, lại sợ gả nữ nhi xong lại phát hiện quá khứ có ẩn tình khác, nếu hắn bình thường chút, trong nhà nghèo đi chút nữa thì tốt biết bao nhiêu!”
Thư Mậu Đình bất đắc dĩ cười cười, thay cái áo tám phần mới, vội vã ra cửa.
Đến Tần gia, Thư Mậu Đình lời ít ý nhiều kể lại sự việc cho Tần Như Hải nghe, cuối cùng nói: “Kiến thức ngài rộng rãi, cảm thấy người này như thế nào?”
Đối với hôn sự của đại ngoại tôn nữ, Tần Như Hải vẫn rất xem trọng, nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm không ai biết lai lịch, tác phong độc lai độc vãng, còn có hôm đó bộ dáng hắn nhìn Thư Uyển ngẩn cả người, lắc đầu nói: “Không rõ lai lịch, không dám trèo cao.”
Vẻ mặt Thư Mậu Đình cứng đờ, đây chính là không tán thành rồi. . . . . .
Về đến nhà, đối mặt với ba đứa nhỏ, trên mặt ông không biểu cảm gì, lúc đi ngủ mới cùng thê tử nói chuyện.
Tần thị thở dài, không nghĩ có chút tiu nghỉu như mất cái gì, vẻ mặt đến đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người yên tâm, truyện này sẽ rất ấm áp, sẽ không liên quan quá nhiều đến trạch đấu, cung đấu càng không thể nào, ta đây cũng sẽ không viết.
Thân phân của Trình Khanh Nhiễm rất quan trọng, hắc hắc, tạm không để lộ ra, hoan nghênh đoán hắn. . . . . .
Nhìn sang! Nhìn sang!
Khụ khụ, ta phát hiện rất nhiều tác giả đều có tiểu ngoại truyện phía dưới chính văn, tacũng muốn, nhưng trước mắt không có cái gì hay để viết cả, liền nhân lúc rảnh rỗi viết 8 ngàn chữ cổ nói chút chuyện xưa bỏ vào, phong cách cùng bổn văn có chút tương tự, nếu không có ai phản đối, sẽ sớm ban bố, mọi người có hứng thú có thể đọc được, nếu không ngàn vạn lần không cần mua!
Giới thiệu vắn tắt:
Kết tử vừa được mười bốn tuổi, cũng không biết mình là thân nữ nhi, mê mê tỉnh tỉnh, bị mẹ nàng cố gắng nhét cho thợ săn Giang Hàn làm đồ đệ. Giang Hàn thân hình cao lớn, nói năng cẩn trọng, chỉ vì nhất thời mềm lòng, chứa chấp Kết Tử, tới một ngày hắn chợt phát hiện, thì ra đồ đệ yếu ớt môi hồng răng trắng, đúng là nữ nhân!
Không có hứng hôn thú trăm ngàn lần không được mua a, lãng phí tiền của các ngươi, ta chỉ là có chút áy náy!!!
Dĩ nhiên, nếu mọi người cảm thấy nhàm chán muốn nhìn một chút, hiện tại ta cũng có thể phát ra, haiz, sao lại có loại người dụ dỗ người ta tiêu thụ hiềm nghi chứ. . . . .