Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 47 : Tỷ tỷ động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 22:32 19/04/20


Editor: aq_scents



(Warning: Chương này không nên đọc chỗ đông người)



Mười bảy tháng năm, Thư gia đem đồ cưới của Thư Uyển qua, trong đó có chiếc giường tinh xảo mà Tần Như Hải cố ý đặt làm từ trấn trên, đại cữu mẫu Chu thị đưa tới một bộ trang sức vàng ròng, nhị cứu mẫu Liễu thị đưa tới ngọc như ý Dương Chi, còn có lão phu nhân tự mình chọn bốn nha hoàn cùng hai ma ma, những khế ước bán thân của họ đều trao cho Thư Uyển, nhưng tối nay bọn họ sẽ phải ở Trình phủ, giúp một tay sắp xếp tân phòng.



Tâm tình Tần thị hết sức phức tạp, vừa vui mừng khi gả được nữ nhi cho nhà người tốt, lại khổ sở nữ nhi hiểu biết nhu thuận sắp phải xuất giá làm phụ nhân, không bao giờ có thể giống như trước đây dựa vào nàng làm nũng trêu ghẹo. Biểu hiện của Thư Mậu Đình so với nàng tự nhiên hơn một chút, có thể nhìn trong trong ngoài ngoài bóng người bận rộn, trong mắt cũng toát ra nét không đành lòng.



Luyến tiếc Thư Uyển xuất giá nhất, dĩ nhiên là Thư Lan rồi.



Kể từ lúc hiểu rõ tỷ tỷ phải lập gia đình không thể ở cùng một phòng với nàng nữa, Thư Lan liền ngày ngày dính bên cạnh Thư Uyển. Đứa bé bốn năm tuổi nhà người ta dính nhất ca ca tỷ tỷ, khi còn bé nàng chỉ biết ngủ, nhưng bây giờ tựa như đem thời gian đã qua bù lại, Thư Uyển rời giường nàng liền đi theo, Thư Uyển đi đâu nàng đi chỗ đó, Thư Uyển thêu hoa nàng liền thêu hoa theo, cho dù người khác dùng cách nào rủ nàng đi chơi, nàng cũng không đoái hoài. Trước kia Thư Uyển mỏi miệng cũng không thể khiến nàng động tay làm việc, hiện tại chỉ nói một lần, Thư Lan liền ngoan ngoãn nghe theo, bộ dáng đáng yêu nhu thuận nghe lời , khiến Thư Uyển đau lòng chỉ hận không thể đem muội muội xách mang đi.



Loại không khí này ở Thư gia vừa vui mừng vừa man mác buồn này, Tiêu Lang cũng không phải không cảm nhận được.



Không nói Tần thị cùng Thư Mậu Đình thường xuyên ở nhà, không nói Thư Lan cả ngày dính bên cạnh tỷ tỷ, chỉ một Thư Triển cả ngày nhìn chằm chằm hắn như đề phòng cướp, cũng làm cho hắn không có nửa điểm đi dụ dỗ nha đầu lười, sờ sờ bàn tay nhỏ bé nhân cơ hội hôn môi nhỏ của nàng một chút. Cả ngày chỉ có thể nhìn không thể đụng, thật làm cho hắn vô cùng khó chịu, đặc biệt là năm sau nha đầu lười sẽ cao hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn cái miệng nhỏ này càng phát ra đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy nàng lặng yên ngồi ở đầu giường thêu hoa bên cạnh lò sưởi, cúi mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn may vá trên tay, Tiêu Lang chỉ muốn nhào tới hôn thoải mái.



Kìm nén ở nhà đến khó chịu, hắn liền len lén chạy vào núi, đánh con mồi rồi khiêng lên trấn Bạch Thủy bán, sau đó cất tiền vào ống kín, chôn ở nơi không ai phát hiện được. Hắn muốn bắt đầu chuẩn bị để cưới nha đầu lười, cứ cho là không nhiều tiền như Trình Khanh Nhiễm, cũng muốn để nàng trôi qua những ngày thư thản thoải mái, nuôi thật trắng trẻo mập mạp.



Cả ngày Tiêu Lang không có nhà, Thư Mậu Đình cùng Tần thị không biết hắn đang bận việc gì, nghĩ chăm sóc, nuôi nấng một đứa bé, không thể nào gò bó hắn không ra khỏi cửa, coi như ngươi không cho, hắn cũng sẽ thừa dịp lúc ngươi bận rộn chạy ra ngoài. Khiến cho lúc nào Thư Triển dán mắt nhìn, Tiêu Lang lại chạy như bay, không lâu sau đã bỏ rơi Thư Triển rất xa, đuổi đuổi chạy chạy mấy tháng, cũng làm cho Thư Triển khỏe ra không ít.



Chớp mắt ngày mai Thư Uyển sắp phải xuất giá rồi, Tần thị bỏ lại trượng phu, ôm chăn đi sang phòng hai tỷ muội. Vừa vào cửa, chỉ thấy một lớn một nhỏ sóng vai nằm chung một chỗ, đầu sát đầu, giọng nhỏ nhẹ nói. Một khắc này, nước mắt Tần thị bỗng chốc dâng lên.



“Nương, người tới rồi!” Thư Uyển đứng dậy, giúp Tần thị đem chăn trải bên trái Thư Lan, để muội muội ngủ giữa, tránh cho lát nữa nói tới nói lui quên mất muội muội.



Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần thị cẩn thị chu đáo nhìn hàng mi nét mày xinh đẹp của nữ nhi chợt có cảm giác tựa như nằm mơ. Nàng còn nhớ rõ bộ dáng nữ nhi lúc vừa ra đời, lúc nàng chập chững tập đi, chớp mắt tiểu oa nhi năm đó đã lớn thành đại cô nương đợi gả đi. . . . . .



Thu hồi suy nghĩ, Tần thị cởi giày lên giường, đắp chiếc chăn mỏng lên, chống nửa người lên nhìn Thư Uyển: “Hai tỷ muội nói nhỏ cái gì thế, cũng nói cho nương nghe chút đi.”



Thư Lan nằm ngang, mắt to hết nhìn tỷ tỷ lại nhìn mẫu thân, chỉ cảm thấy nếu cả đời đều như vậy thật tốt biết bao, “Nương, tỷ tỷ bảo con về sau giúp người làm việc, để người đỡ vất vả, còn nói để cho con đi học chữ với ca ca, tương lai nếu nhớ tỷ thì có thể viết thư cho tỷ.”



Tần thị nhịn không được nở nụ cười, tổng cộng cách có bảy tám dặm, nếu thật là nhớ, đi qua thăm một chút là được, đâu cần phí công viết thư? Biết đại nữ nhi là muốn cho muội muội ngoan ngoãn đi học, nên cũng mặc không nói gì, tùy ý nói tới nói lui cùng hai tỷ muội, đề tài vẫn vây quanh chuyện lý thú khi hai tỷ muội còn bé.



Đêm yên tĩnh, tiếng ếch kêu liên tiếp bên ngoài cửa sổ làm bạn cùng các nàng.



Không biết đã trải qua bao lâu, chỉ còn lại Tần thị nói chuyện với Thư Uyển, Thư Lan buồn ngủ díp mắt, mơ mơ màng màng nghe, mí mắt càng thêm nặng nề.



“A Uyển, cô nương xuất giá cũng không tránh được bị đau một chút, con nghe nương nói. . . . . .”



“Nương, người. . . . . .”



Âm thanh hai người nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ.



Hôm sau trời vừa sáng, công việc ở Thư gia bắt đầu lu bù lên.



Thư Lan ngoan ngoãn ngồi trên giường gạch, nhìn một ma ma vui vẻ giúp tỷ tỷ trang điểm mặc đồ, bôi bôi trát trát trên mặt tỷ tỷ, chờ tới khi ma ma làm xong, nàng khiếp sợ phát hiện, tỷ tỷ bị bà ta biến thành không ra bộ dáng gì, trên mặt bôi một lớp phấn trắng mịn, môi tô đỏ mọng một chút, căn bản còn không đẹp bằng trước.



Nhưng nàng nhớ buổi sáng lúc rời giường nương đã dặn dò, chỉ mở to hai mắt lặng lẽ nhìn, không có nghĩ cái gì nói cái đó.



Bên ngoài truyền đến tiếng thổi sáo, tiếng trống đánh, ma ma đột nhiên chùm khăn voan đỏ lên đầu cho tỷ tỷ, chờ tiếng hò hét bên ngoài an tĩnh lại, bà liền đỡ tỷ tỷ đi ra ngoài.



Thư Lan đi theo chạy ra bên ngoài, nàng nhìn thấy Trình Khanh Nhiễm một thân đồ cưới đỏ thẫm, tỷ phu nàng, nàng nghe tiếng tỷ tỷ khóc rất nhỏ, nhìn thấy hạt nước mắt to như hạt đậu từ khăn voan đỏ nhỏ xuống, rơi xuống mặt đất khô ráo. Phụ thân mất tự nói cái gì, mẫu thân khóc lóc không thành tiếng. Rõ ràng tất cả mọi người nói tỷ tỷ lập gia đình là chuyện tốt, tại sao mẫu thân cùng tỷ tỷ đều khóc?



Cúi chào xong, ca ca cúi người xuống, tự mình bế tỷ tỷ đến bên kiệu hoa đỏ thẫm.



Thư Lan muốn cùng đi ra ngoài, lại bị mẫu thân kéo tay, chỉ có thể ngơ ngác nhìn kiệu hoa đi xa, tiếng nhạc càng ngày càng xa.



Trong sân là một tầng xác pháo, náo nhiệt đi qua để lại vắng lạnh.
“Chậm một chút, chậm một chút. . . . . . A!”



Mặc dù không đau, nhưng vẫn là không có thói quen hắn đột nhiên cuồng lay động, Thư Uyển chống lồng ngực hắn, mềm giọng cầu xin tha thứ.



Trình Khanh Nhiễm đã sắp điên cuồng hơn, hắn không nghe thấy nàng nũng nịu xin tha, hắn chỉ biết không ngừng thối lui lại tiến vào, thật sau trong nàng, cùng nàng chặt chẽ một chỗ, bị nàng ngậm bị nàng đưa đẩy bị nàng bao lấy, lại sảng khoái cực hạn theo nơi đó truyền khắp toàn thân, Thư Uyển cầu xin tha thứ chẳng những không ngăn cản được hắn, ngược lại còn kích thích hắn dùng nhiều sức hơn, vào càng sâu càng chặt càng nóng ấm.



Dần dần, Thư Uyển liền không chịu nổi, cảm giác tê dại quen thuộc lần nữa nhue thủy triều đánh tới, nàng không giúp theo động tác của hắn trước sau đung đưa, mới vừa thoát khỏi cứng rắn của hắn, lại bị kéo trở lại, lần nữa bị thật sâu tiến vào. . . . . .



“Đừng, đừng làm nữa, ta…ta không được. . . . . .” Nàng vòng chắc trên cổ hắn, đung đưa theo động tác mãnh liệt của hắn, hai luồng đẫy đà lay động mê người.



Trình Khanh Nhiễm bị cảnh đẹp dưới người dụ cả người căng thẳng, giống như có cái gì đó muốn phun trào ra.



“A Uyển, gọi ta, gọi ta!” Hai tay nắm hai bên, nhìn chằm chằm Thư Uyển mắt hạnh mờ mịt, vào càng nhanh càng sâu.



Thư Uyển bị hắn đụng chạm tứ chi tê dại, khóc khẽ liên tiếp, lúc này thấy hắn nóng bỏng nhìn mình, không tự chủ được kêu lên: “Khanh, Khanh Nhiễm. . . . . .” Yêu kiều run rẩy, mang theo dục vọng không cách nào đè nén.



Giống như nghe được âm thanh êm tai nhất thế gian, Trình Khanh Nhiễm nở nụ cười mê người, chợt cúi đầu ngậm môi Thư Uyển, liên tiếp vài cái thật sâu, cuối cùng đem tràn ngập tình yêu của hai người xuất ra dưới thân.



Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, Thư Uyển vô lực thõng chân xuống.



Căn phòng trống trải, chỉ còn lại mưa to gió lớn sau tiếng thở dốc.



Dư vị đi qua, Trình Khanh Nhiễm ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Thư Uyển, si ngốc nói lời tâm tình: “A Uyển, nàng thật đẹp. . . . . .”



Thư Uyển mệt mỏi nửa phần hơi sức cũng không còn, đâu có thể chịu được thể trọng của hắn, nghiêng đầu tránh né hắn hôn: “Đi xuống, sắp bị chàng đè chết rồi!” Ba phần tức, bảy phần như là làm nũng.



Trình Khanh Nhiễm sửng sốt, chợt xấu hổ cười, nhẹ nhàng nâng eo, lui ra.



Nơi đó ma sát quá mức đột ngột, thân thể Thư Uyển khẽ run, không ngăn được hừ một tiếng.



Thân hình Trình Khanh Nhiễm dừng lại, cố nén mới không bị âm thanh kiều mị này đầu độc lần nữa đi lên, nằm nghiêng bên cạnh Thư Uyển, chống cánh tay nhìn nàng bộ dáng tình triều chưa tản đi, thấy mồ hôi nhỏ trên người nàng dính chút hoa Đinh Hương, liền dùng cánh tay rảnh rỗi thay nàng lấy xuống, một cánh lại một cánh, động tác liền biến đổi.



Đang muốn lựa chọn hành động, ánh mắt đột nhiên dừng lại, rơi trên mấy đóa hoa màu hồng.



Khắp giường một màu trắng hoa Đinh Hương, tại sao lại có hoa hồng?



Suy nghĩ một chút, Trình Khanh Nhiễm liền phản ứng kịp, nhớ tới bộ dáng cau mày đáng thương của Thư Uyển, dục niệm biến mất, lật lại người, cúi người bế Thư Uyển lên.



“Chàng làm gì thế?” Thư Uyển kêu lên sợ hãi, lúc này mới nhớ đến trên người không một mảnh vải che thân.



Trình Khanh Nhiễm cúi đầu cười, lồng ngực chấn động truyền tới người nàng, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như nước: “Vi phu mới vừa rồi càn rỡ, giờ muốn hầu hạ nương tử tắm rửa, có thể không?”



Thư Uyển xáu hổ, nghiêng đầu cắn lồng ngực hắn một cái.



Cánh tay Trình Khanh Nhiễm nhất thời gia tăng sức, khàn khàn nói: “Nương tử, nàng nếu lại như vậy, vi phu có thể. . . . . .”



“Câm miệng!” Thư Uyển tức giận hung hăng đánh hắn, sao lại có người vô lại như thế?



Hương hoa Đinh Hương tràn ngập căn phòng, tiếng cười của Trình Khanh Nhiễm càng ngày càng rõ.



Tác giả có lời muốn nói: che mặt che mặt. . . . . .



Thật ra thì, phần lớn hôn nhân ở cổ đại là môn đăng hộ đối, Thư Uyển chỉ là nữ nhi cổ đại, nàng đối với hôn nhân chỉ mong ngươi đối tốt với ta thì ta cũng sẽ tốt với ngươi, hai người người bình bình đạm đạm sống qua ngày, sinh con dưỡng cái. Chỉ cần trượng phu đối tốt với nàng, nàng sẽ nhật cửu sinh tình, nếu trượng phu lại là Trình Khanh Nhiễm yêu thương nàng, thời gian nảy sinh tình cảm tự nhiên rẽ rút ngắn!



Tình cảm nhạt như nước, không cần sóng to gió lớn yêu đến chết đi sống lại, thật sự khi một người gặp chuyện, có một người luôn bên cạnh là tốt rồi. . . . . .