Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 54 : A Lan tức giận

Ngày đăng: 22:32 19/04/20


Ngày hôm sau, Tiêu Lang bị Thư Lan nhìn tới rợn tóc gáy, cô ấy ở đâu liền ở đó nhìn!



Thừa dịp Tần thị ra ngoài cửa một lát, hắn liền kéo người vào phòng, cau mày nói: “A Lan, sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy?” Chính xác mà nói, là ở phía sau theo dõi hắn, cái này nếu bị Tần thị phát hiện, không biết phải làm thế nào nữa.



Thư Lan tò mò nhìn chằm chằm đũng quần Tiêu Lang, đưa tay định sờ: “Tối qua ngươi lấy cái gì đâm ta?” Mặc dù không nhìn thấy, nàng vẫn có thể hình dung ra hình dáng, nhưng phía dưới quần áo của Tiêu Lang bình thường, cơ bản không giống như cất giấu cái gì đó?



May là Tiêu Lang trấn định lại, cũng bị Thư Lan hỏi tới mặt đỏ tim run, bộ phận nào đó rục rịch ngóc đầu dậy, hắn tính nghiêng người sang che dấu, lừa gạt nói: “Không có gì, sau này ngươi sẽ biết thôi. Được rồi, chúng ta đi chơi thôi.” Ý đồ dời đi lực chú ý của nàng.



Thư Lan không thuận theo, nhào tới trên người hắn muốn vạch quần hắn ra: “Cho ta nhìn một chút!”



Đầu Tiêu Lang toát mồ hôi, thấy đầu nha đầu lười nổi gân, bình thường không quan tâm, chỉ khi nàng đã nhận định cái gì, nhất định phải làm cho rõ ràng, nếu hắn thật không cho nàng xem, có thể nàng vẫn sẽ quấn lấy, vô duyên vô cớ làm cha nương nàng hoài nghi.



Vành tai có chút nóng lên, hắn thật nhanh cởi quần ra, nghiêng đầu nhìn cửa sổ: “Cho ngươi xem, đừng ồn ào!”



Thư Lan cười hì hì thoát khỏi ngực hắn, cúi đầu nhìn xuống, không nhìn thì thôi, vừa nhìn mắt liền trợn tròn, cái đó, cái đó không phải cũng giống như Cẩn Lang sao? Nhưng sao của hắn dài như vậy lớn như vậy? Còn mơ hồ có khuynh hướng biến đổi lớn?



Nàng run rẩy quay ngược lại hai bước, hắn, vậy mà hắn lại muốn đem vật lớn như thế đâm vào bên trong cơ thể nàng?



Trước mắt chợt xẹt qua hình ảnh vật màu trắng hồng lấp đầy dưới thân Thúy Hà, đó là bị Triệu Đại Lang đâm, dường như Thư Lan đã hiểu ra cái gì, giận tới mức mặt nhỏ trắng bệch, chợt đẩy Tiêu Lang một cái: “Ngươi lại muốn len lén bắt nạt ta, về sau đừng có nghĩ tới chuyện ngủ cùng một chăn với ta!” Nhắc chân muốn chạy ra ngoài.


Chu Nguyên Bảo sửng sốt một chút, sau đó nhoẻn miệng cười, đưa tay đẩy Chu Lai Tài ra ngoài: “Vậy người mau đi đi, lúc quay lại nhi tử sẽ rửa chân cho người!”



“Cái thằng nhóc ngươi, có chuyện phải cầu xin thì mới biết tới hiếu thuận với cha ngươi!” Chu Lai Tài trừng mắt liếc hắn một cái, chỉnh lại quần áo một chút, sải bước đi ra ngoài. Chu Nguyên Bảo đứng dưới mái hiên, nhìn bóng lưng mập mạp của cha, vừa hưng phấn vừa mong đợi, hận không thể đào tường nghe lén bọn họ nói chuyện.



Lại nói Chu Lai Tài, đến Tần gia, hắn cũng có chút ngượng ngùng, việc hôn nhân bình thường đều là phụ nhân ra mặt thám thính, nhưng ai bảo nhà hắn không có nữ nhân chứ?



Phụ tử Tần Như Hải đều không có nhà, lão phu nhân dường như cũng đoán được Chu Lai Tài đến là có ý gì, tự mình ra ngoài đón tiếp.



Chỗ hàng xóm láng giềng mấy chục năm, Chu Lai Tài đơn giản khách sáo mấy câu sau đó liền trực tiếp vào vấn đề chính: “Nguyên Bảo là người nhìn lớn lên, đứa nhỏ này lúc còn bé cũng khá ngoan, hai năm gần đây cũng trầm ổn bắt đầu hiểu chuyện, lại cùng tiểu cô nương Thư gia quen biết, toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với nàng. . . . . . Chuyện trong nhà chúng ta ngài cũng biết, những thứ khác không nói, ít nhất cũng có thể cam đoan không cần tiểu cô nương vất vả, cũng không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, nếu thành, được là hàng xóm với người, bình thường đi lại cũng đều rất dễ dàng. . . . . . Kính xin người giúp chúng ta thăm dò ý tứ cha nương nàng một chút, nếu thành, trước chỉ cần đính hôn, chờ thêm hai năm nữa tổ chức hôn sự là được, nếu không thành, ta cũng sẽ sớm sớm khuyên Nguyên Bảo chết tâm. . . . . .”



Lão phu nhân tươi cười khen Nguyên Bảo mấy câu, không nói gì thêm, chỉ đáp ứng hỏi một chút nữ nhi nữ tế.



Chu Lai Tài không nhìn ra tâm tư của nàng, nói chuyện một hồi, liền cáo từ.



Hắn vừa đi, lão phu nhân cười như hoa nở.



Gia cảnh Chu gia sung túc, nhân khẩu đơn giản, hai đứa bé lại hợp, nàng cảm thấy tiểu ngoại tôn nữ hết sức xứng đôi với Chu Nguyên Bảo, trước kia còn không thích lắm bộ dáng của Chu Nguyên Bảo, hôm nay hắn bệnh nặng một lần gầy xuống, nghe nói lúc ở hàng thịt giúp một tay, khiến cho không ít cô nương len lén nhìn qua, hắn lại một lòng một dạ chờ Thư Lan, cự tuyệt vài nhà tới cầu hôn, người tốt như vậy, nếu không phải là lo lắng nữ nhi nữ tế không vui, nàng thật muốn làm chủ cuộc hôn nhân này!



“Đi, phái người đi thôn trong truyền thư, bảo cô nãi mãi ngày mai tới đây.”