Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 63 : Sói con cưới vợ
Ngày đăng: 22:33 19/04/20
Editor: Tiểu Cân
Thời gian tổ chức hôn lễ của Thư Lan diễn ra sớm một năm, việc này khiến Thư gia cùng Tần gia chuẩn bị có chút vội vàng, người này vội vàng trang trí sân viện hai nhà, người kia chuẩn bị thêm đồ cưới cho Thư Lan.
Tiêu Lang là người thoải mái nhất, hắn đã chuẩn bị xong sính lễ từ lâu rồi, phòng cưới đã có người Thư gia bố trí giúp hắn, lễ phục của tân lang cũng được Thư Uyển thêu xong rồi, đặt ở nhà hắn, mỗi đêm hắn đều len lén mặc thử một lần, thử xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm những vì sao sáng trên bầu trời, nhìn một lúc, ngôi sao liền hóa cặp mắt to trong veo như nước của nha đầu lười, trăng sáng biến thành khuôn mặt tươi cười của nàng, thật là, càng ngắm càng tưởng tượng.
Ngược với hắn, Thư Lan rất bận. Trước kia Tần thị bảo nàng học thêu đồ cưới, nàng đều cò kéo, Tần thị nghĩ thời gian cũng chưa tới, liền không thúc giục nàng. Bây giờ thì hay rồi, còn có mấy ngày ngắn ngủi, thêu thùa cái khác Thư Uyển có thể giúp nàng nhưng lễ phục xuất giá nàng phải tự thêu. Thật may là tính tình nàng đủ nhẫn nại, liên tiếp mấy ngày ngoan ngoãn ngồi trên giường bên cạnh lò sưởi trong phòng, chăm chú thêu, mặc cho bên ngoài ồn ào náo nhiệt, cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Thêu xong lễ phục, nàng ngủ nguyên một ngày, ngày tiếp theo bị Thư Uyển lôi dậy. Mơ mơ màng màng để người ta mặc lễ phục, trang điểm cho, khăn voan đỏ phủ lên, ngay sau đó liền bị tam huynh Tần Hàm đã kết hôn cõng lên kiệu hoa. Tiếng pháo nổ vang vang, nàng thấy Tần Hàm nói gì đó, nhưng nàng rất buồn ngủ, hỏi cũng lười không muốn hỏi nữa.
Bởi vì Thư gia và Tiêu gia quá gần nhau, theo tập tục, khiêng kiệu hoa từ phía tây Thư gia đi ra, đi một vòng quanh thôn Thanh Sơn rồi từ phía đông trở lại cổng Tiêu gia. Tiêu Lang mặc đồ cưới đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng mày ngài, khóe miệng khẽ nhoẻn, phong thái không hề kém so với Trình Khanh Nhiễm năm đó, hơn nữa cơ hồ đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, không khỏi đều ngây người nhìn.
Thúy Hà ôm nhi tử đứng ở ven đường, chỉ vào Tiêu Lang nói với nhi tử: “Thấy không, người đó chính là cữu cữu con, sau này gặp mặt nhớ chào nha!” Tiêu Lang thành thân, mời rất nhiều thôn nhân tới nhà uống rượu mừng, duy chỉ không mời nàng cùng cha mẹ nàng, nhưng Thúy Hà vẫn rất vui mừng, Tiêu Lang cưới Thư Lan, ca ca Thư Lan ở kinh thành làm quan, hưởng lây chút vinh hiển này, vợ chồng lý chính cũng không dám coi nàng như nha hoàn nữa, khiến nàng cảm kích liên hệ máu mủ giữa hai người, dẫu là, đối phương chẳng thèm ngó tới.
Vợ chồng Tiêu Thủ Vận không dám ra ngoài xem náo nhiệt. Ngay từ lúc tin tức Tiêu Lang đính hôn với Thư Lan truyền tới, mỗi lần bọn họ ra cửa, người trong thôn đều sẽ châm chọc hỏi bọn hắn có được Tiêu Lang mời không, làm cho hai người tùy tiện lấp liếm cho qua cũng không xong. Hoa Liên thì ngược lại, nàng nhìn Tiêu Lang anh tuấn từ phía xa, nhìn tới kiệu hoa to đỏ thắm, âm thầm hạ quyết tâm, tương lai, nàng phải tìm một tướng công đẹp trai hơn Tiêu Lang, còn phải nhiều tiền hơn Tiêu Lang, Thư Lan có thể có được, nàng nhất định cũng có thể có.
Một hồi hòa tấu sáo và trống, cuối cùng kiệu hoa cũng ngừng lại.
Theo phong tục, tân lang đá cửa kiệu, bà mối vén rèm kiệu, tân nương cầm tú cầu tân nang đưa, được tân nang dắt xuống kiệu bước qua chậu than.
Nhưng sự thật lại là, lúc rèm kiệu vén lên, Tiêu Lang nhìn thấy nha đầu lười co rúc ở bên trong, đang ngủ say, khăn voan mỏng tuột xuống một nửa, một nửa che trên mặt nàng, vừa khéo chỉ lộ cái cằm trắng noãn, theo hô hấp của nàng, đuôi mắt hắn còn có thể nhìn thấy khăn voan nhẹ nhàng lên xuống.
Không phải chỉ một mình hắn nhìn thấy cảnh này, xung quanh vang lên tiếng hút khí không đồng nhất.
Tiêu Lang lại như không nghe thấy, tiến lên một bước bề Thư Lan lên, không quan tâm tiếng kêu của bà mối, vượt qua chậu than, trước tiếp bước tới hỉ phòng, chờ hắn bước vào, mọi người mới hoàn hồn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng bọn họ nói gì cũng chẳng liên quan, Tiêu Lang đâu nghe thấy.
Hắn nhè nhẹ đặt Thư Lan trên giường gạch, thấy trên mặt nàng bị bôi không ra dáng vẻ gì, nhíu nhíu mày, thừa dịp bà mối chưa đuổi tới nhanh chóng lau mặt cho nàng, như vậy nàng ngủ cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Trong sân truyền đến tiếng bước chân vội vã, có lẽ là bà mối tới khuyên hắn, Tiêu Lang thật nhanh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của Thư Lan, đưa tay đóng cửa, bước nhanh ra cửa, nói với mọi người trong sân: “Mọi người ngồi xuống tự nhiên uống rượu dùng bữa đi!”
Hắn cưới nha đầu lười, là vì muốn được quang minh chính đại sống cả đời với nàng, không phải vì những quy củ lễ nghi kia. Thay vì bắt nàng tỉnh dậy dập đầu hành lễ, hắn thà để nàng ngủ thật ngon.
Bộ dáng hắn như thần giữ của đứng trước cửa phòng, còn ai dám nói gì?
Bên kia Tần thị nghe nói tình huống bên này, vừa buồn cười vừa tức giận, cười vì hôm nay mà nàng cũng ngủ được, giận vì Tiêu Lang không hiểu quy củ dung túng nữ nhi hồ đồ, nhưng cuối cùng bà lại nhào vào lòng trượng phu mà khóc. Tiêu Lang chăm sóc khuê nữ ngốc của bà như thế, bà có đi Kinh Thành cũng có thể an tâm.
Mông nhỏ bị nâng lên hạ xuống, trơn trượt ma sát này khiến Thư Lan không nén được kêu lên, kêu xong liền hối hận, mắt he hé mở, nhìn nét mặt Tiêu Lang, lo lắng tiếng kêu vừa rồi tiết lộ nàng thoải mái, lại thấy con ngươi sâu thẳm của hắn, thì ra hắn vãn nhìn nàng!
Giống như làm trộm bị bắt, Thư Lan thẹn quá hóa giận nhắm mắt lại, mạnh miệng mắng: “Ngươi đi ra, đại phôi đản nhà ngươi, toàn bắt nạt ta!” Giọng nói thường ngày thanh thúy ngọt ngào, bởi vì lọc qua lưới tình dục, trở nên có chút khàn, xen lẫn thở gấp, càng khiến hắn hung hăng, nghe nàng kêu bại hoại, nghe nàng cầu xin bại hoại đừng khi dễ nàng.
Tiêu Lang chính là nghĩ như vậy, chính là càng khiến hắn tức giận, nàng lại đối với chuyện này lừa hắn! Nàng biết hắn có bao nhiêu không thể chờ đợi!
Trong lòng nhanh chóng bốc lên nồng nặc dục vọng chinh phục, nhìn đầy đặn trước người, như nàng mong muốn lui ra ngoài, “Được, ca ca không khi dễ ngươi!” Đặt Thư Lan trên giường gạch.
Không có hắn to lớn, trong cơ thể trống rỗng khiến Thư Lan thất vọng, nàng nhìn bóng lưng Tiêu Lang, muốn gọi hắn trở lại, lại có chút không mở miêng được.
Nhưng không nghĩ, một khắc sau, Tiêu Lang chợt che trên người nàng, cong chân nàng lên đè trước ngực, thẳng tắp đi vào, đụng nàng khiến tứ chi như nhũn ra, a a kêu lên.
“Còn dám mắng ta bại hoại ư, còn dám hay không!” Hắn ôm chặt chân nàng, tập trung đại lực, mỗi lần đều hung hăng đụng đến chỗ sâu nhất mềm mại của nàng. Mồ hôi thành từng giọt theo đường cong gương mặt kiên nghị, rơi trên ngọc thố đung đưa.
Tất cả đến quá đột ngột, Thư Lan căn bản không có thời gian phản ứng, bị cuồng triều tình dục của hắn cuốn trôi.
Tiêu Lang vừa thật sâu đụng hoa tâm của nàng, vừa không ngừng hỏi còn dám hay không, bắt đầu Thư Lan còn cắn răng kiên trì, sau thật sự không thể chịu nổi, tay nhỏ vỗ eo hắn cầu xin tha thứ: “Không. . . . . . Không dám. . . . . . Rồi, a, chậm một chút. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Mỗi lần tiếng nói vừa ra khỏi miệng liền bị hắn đỉnh tản đi.
Cái đầu nhỏ lúc quay trái lúc quay phải, miệng nhỏ thỉnh thoảng a a kêu lên, thỉnh thoảng mềm giọng cầu xin tha thứ, Tiêu Lang lại càng nổi điên, tấn công đại lực, cho đến khi ở trong nàng cuồng phong sậu vũ tiết một lần, hắn mới thỏa mãn thả chậm tiết tấu, buông chân nàng xuống, vừa dịu dàng vừa rung động, vừa hôn đuôi lông mày: “A Lan, ca ca khiến ngươi thoải mái không?”
Thư Lan tóc mây ướt đẫm, hòa cùng sương mù trong mắt nhìn hắn: “Thư. . . . . . Thoải mái, ừ. . . . . .”
“Vậy sao nói ca ca khi dễ ngươi? Còn nói ca ca bại hoại?” Lui ra ngoài lại chợt đi vào toàn bộ.
“. . . . . . A. . . . . . Không . . . . . . Không nói. . . . . . Ừ. . . . . . .” Thư Lan bị kích thích đứng người lên, hai nơi đẫy đà trước ngực như mưa đánh lá sen trên dưới nhảy lên.
“Về sau nếu ngươi lại nói, ca ca sẽ lại như vừa rồi. . . . . .” Tiêu Lang trừng phạt bằng cách cắn môi nàng, từ từ chuyển qua ngực nàng, cúi đầu ngậm anh đào màu đỏ, đôi tay nâng mông nàng, phía dưới gia tăng tốc độ. Hắn muốn nàng, muốn không đủ.
Thư Lan uốn éo người, ngoài miệng hừ hừ đứt quãng, như gào như khóc, trong đầu trừ khoái cảm, cũng chỉ còn mơ hồ ý niệm, rõ ràng lần trước kết thúc rất nhanh. . . . . .
Phía trước vẫn còn vô sô ngày đem chờ nói cho nàng biết, người đàn ông trên người nàng này, lúc dịu dàng có thể cưng chiều nàng đến tận trời, một khi cuồng bạo, liền hận không thể nuốt nàng vào bụng mới có thể thỏa mãn.
Nến đỏ chiếu cao, uyên ương lăn lộn, chỉ mong đêm dài xuân càng đậm.