Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 18 : Vô Ương công tử

Ngày đăng: 04:43 19/04/20


Rất nhanh đã tới trưa ngày hôm sau. Việt Thương lúc này mới uể oải cử động. Ngược lại, Việt Tùy bị hắn ôm chặt trong lòng đã sớm thức dậy, nhưng vẫn nằm im tùy ý để cho người nọ xem như gối ôm mà quấn chặt, y thậm chí một cử động nhỏ nhất cũng không có.



Cho đến khi thấy người kia cử động một chút, Việt Tùy mới nhỏ giọng hỏi, “Chủ tử, nên thức dậy chưa?”



“Đừng, ngủ cùng ta thêm một lúc nữa.” Việt Thương ôm đối phương càng thêm chặt, vùi đầu vào hõm cổ y, hít thật sâu vị đạo trên người Việt Tùy.



Việt Tùy khẽ ‘ân’ một tiếng rồi thả lòng cơ thể để cho đối phương ôm dễ chịu hơn, tiếp tục ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mặc dù ánh mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh, không còn lấymột tia buồn ngủ nào.



Đáng tiếc là Việt Tùy có thể chờ hắn, nhưng người ở bên ngoài thì đã chờ hết nổi. Rốt cuộc, một người nhịn không được mà đi tới căn phòng, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa vài tiếng, ngữ khí có phần cung kính nói, “Công tử đã dậy chưa? Chủ tử nhà ta đợi đã lâu.”



Việt Thương nhắm chặt đôi mắt, một lời cũng không nói, lông mày loáng thoáng cau lại. Một giây tiếp theo, Việt Tùy thấp giọng đáp, “Chủ tử của ta còn đang ngủ.”



Cả hai cũng không cần biết công tử nhà người ta còn đang đợi hay là không, chỉ biết quấn chăn cho kỹ, không để ý tới sự tình bên ngoài cánh cửa nữa. Mà, tiểu tử đứng bên ngoài đợi thêm một lát rồi cùng cũng bỏ đi.



Bản thân Việt Tùy chắc chắn không bận tâm suy xét người vừa tới là ai hay công tử của hắn là người nào. Ở trong lòng y, việc chủ tử của mình còn chưa tỉnh ngủ còn lớn hơn cả trời.



Qua một hồi lâu, Việt Thương tựa hồ như đã ngủ đủ giấc, ôm lấy thắt lưng Việt Tùy cọ cọ vài cái rồi mới chậm rãi mở mắt, dùng đôi mắt phượng đen bóng như mực mà nhìn thẳng vào Việt Tùy.



Rõ ràng đã nhìn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cứ mỗi lần đối diện với đôi mắt ấy, hắn vẫn không nhịn được mà có chút thất thần.



“Chủ tử…” Việt Tùy khẽ hé cánh môi đạm nhạt, vừa nhả ra hai chữ đã bị người kia áp tới lấp kín, tiếp đó dây dưa dồn dập một hồi.



Chờ đến khi người nọ bị hôn đến thoải mái, Việt Thương mới ghé vào lỗ tai y nói, “Ngươi thực là càng lúc càng không hiểu phong tình.” Nói xong lại hung hắn cắn một cái trên vai đối phương rồi mới thuận tay kéo người trong lòng ngồi dậy.



Việt Thương thân thể trắng nõn thon dài có thể sánh ngang với dương chi ngọc thượng hạng, khắp người đều lộ ra nét láng mịn trong suốt như thạch anh, khiến người chỉ liếc mắt một cái đã không đành lòng rời mắt. Việt Tùy nhìn đến không chớp mắt, hồi lâu mới thì thào nói, “Thương, để ta hầu ngươi rửa mặt chải đầu.”



“A, y phục này rất khó mặc, ngươi tới đây…” Nghe thấy người kia đã thay đổi cách xưng hô, sắc mặt Việt Thương liền nhu hòa đi một chút, thoáng lộ ra nét cười ôn nhu nhàn nhạt.



Việt Tùy từ trên giường bước xuống giúp người nọ mặc áo lót buộc thắt lưng, rồi lại tiếp tục hầu hạ hắn mặc ngoại sam, sau cùng mới xoay người tính đến chuyện mặc lại y phục của mình. Nhưng là đúng lúc đó, Việt Thương bất chợt từ phía sau áp tới, đè nửa thân trên của Việt Tùy lên trên giường. Tư thế này khiến cho một nơi nào đó vẫn luôn bị che giấu ở giữa hai cánh mông của Việt Tùy bất chợt bại lộ ra bên ngoài.
Phỏng chừng cảm nhận được sát khí dâng lên trong mắt Việt Thương, thị vệ phía sau lưng vị công tử nhất thời toàn thân căng thẳng. Ngay cả Việt Tùy cũng bất chợt nhảy dựng, quỷ dị mà đứng ở phía sau Việt Thương. Bất quá vị công tử kia vẫn là không chút hoang mang, tiếp tục mỉm cười.



“Việt công tử không cần như vậy, tại hạ thật sự có việc muốn nhờ.”



Việt Thương lúc này mới thực sự tin tưởng. Hắn tùy tiện dựa vào thân thể Việt Tùy ở phía sau, khẽ nhướn lên cặp mắt phượng xinh đẹp.



“Khẩn thiết nhờ Việt công tử hộ tống tại hạ an toàn vào kinh.”



“A? Có lợi gì?”



“Tại hạ sẽ đáp ứng một yêu cầu của Việt công tử.”



Nghe vậy, Việt Thương khinh thường nhếch môi cười, “Mọi chuyện trên thế gian này chẳng lẽ công tử đều có thể thành toàn được? Cư nhiên lại dễ dàng hứa hẹn như vậy sao?”



Vị công tử kia khẽ lắc đầu, “Việt công tử có biết người đang truy sát tại hạ là ai không?”



Tuy rằng Việt Thương rất không có hứng thú, nhưng là cũng không mở miệng phản bác. Lại nghe vị công tử kia nhẹ nhàng nói, “Đương kim hoàng thượng.”



Quả nhiên, vừa nghe được lời này, mi tâm của Việt Thương nhất thời mạnh mẽ chau lại.



“Các hạ là?”



Vị công tử kia chắp tay cười nhẹ, “Tại hạ Uất Trì Vô Ương.”



Lần này ngay cả Việt Tùy vốn dĩ mặt mày thiếu biểu cảm cũng thoáng chút phát run. Uất Trì Vô Ương, chính là Bát vương gia trong triều, là bào đệ (*) của đương kim thánh thượng, cũng chính là tiểu nhi tử mà Thái hậu nhất mực thương yêu.



(*) Bào đệ: em trai ruột, cùng cha cùng mẹ.