Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
Chương 2 : Ảnh Tứ
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Edit: Sword
Beta: Lam Yên
*****
Nam nhân quỳ trước mặt tên là Ảnh Tứ. Thì ra, chủ nhân của thân thể này là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, tên là Việt Thương. Tổ chức của bọn họ luôn vì hoàng gia mà bán mạng. Hiện tại, tân hoàng đăng cơ, dường như ngại bọn họ biết quá nhiều bí mật nên muốn đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ tận gốc. Chủ nhân của thân thể này cũng đoán được điểm ấy, cho nên trước đó đã bắt đầu bí mật di chuyển những gì quan trọng nhất. Thế nhưng ở trong tổ chức đã có người phản bội, vì vậy mới có màn đuổi giết kia. Sau khi hắn nghe xong, đại khái cũng hiểu được tình cảnh của mình. Xem ra thật sự không ổn. Bị hoàng đế đuổi giết, nhưng cả thiên hạ này là đất của hoàng đế, có thể chạy trốn tới nơi nào, chạy được bao lâu? Hắn, giờ đây đã là Việt Thương, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Không phải ngươi nói ta võ công cái thế, bách độc bất xâm, nhưng sao lại tự nhiên ngất xỉu, còn khiến ngươi phải liều chết tới cứu?”
“Chủ tử, khi luyện tới tầng thứ bảy của Thần Việt thần công, đầu tiên sẽ mất hết nội công trong ba ngày, thân thể giống như… người thường.” Nam nhân thoáng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp. Nhưng Việt Thương hiện tại là người phương nào chứ? Hắn vừa nghe đã hiểu rõ ý tứ của người kia. Công lực mất hết giống như người thường, đây quả thật là một nhược điểm chí mạng. Huống chi, là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ tình báo, kẻ thù vô số, sao có thể để cho người ngoài biết được tin tức này? Hoàng đế có thể một mẻ lưới bắt hết bọn họ, chỉ sợ đã có người trong tổ chức tiết lộ tin tức ra, thậm chí còn là người mà Việt Thương vô cùng tín nhiệm.
“Người nọ là ai?” Việt Thương đột nhiên hỏi đúng trọng điểm.
Ảnh Tứ không dám ngẩng lên nhìn hắn, cúi thấp đầu đáp: “Là Hỏa đường chủ.”
“Thuộc hạ không dám.”
Lại là câu này, Việt Thương lập tức thấy đầu càng đau hơn: “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Ảnh Tứ lập tức đúng dậy, đi đến bên cạnh chủ tử của mình, đôi mắt mang theo một chút mất tự nhiên cùng nghi hoặc. Việt Thương nhìn thấy nghi hoặc trong mắt y, nhưng hắn cũng không muốn giải thích. Nhìn đến miệng vết thương vừa được băng bó tốt nhưng bởi vì đánh nhau mà lại chảy máu, hắn liền tự động lấy ra bình sứ nhỏ từ người Ảnh Tứ, sau đó hé mở hắc y, rắc thêm thuốc bột lên những vết thương.
Cũng không quan tâm đến biểu tình của Ảnh Tứ, Việt Thương bôi thuốc trên người xong liền bắt lấy cánh tay Ảnh Tứ, bắt đầu xem nơi nào bị thương để trị liệu. Ảnh Tứ bởi vì bất ngờ bị đụng chạm mà cứng đờ người, ít nhiều trở nên mất tự nhiên…
Đi được hai bước, Việt Thương liền phát hiện bản thân mình cũng không biết đi đâu. “Đi bên kia?”
Ảnh Tứ còn chưa kịp tỉnh lại, hơi giật mình, chỉ tay về phía bên trái. Việt Thương đi theo phương hướng Ảnh Tứ chỉ, lại đưa tay nắm lấy tay Ảnh Tứ, hướng về phía trước.