Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
Chương 5 : Phong hoa tuyệt đại
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Sau khi rời giường vào buổi sáng, tâm tình của Việt Thương cực kém. Buồn bã nửa ngày, đem bánh bao trở thành kẻ địch mà hung hang cắn cắn. Muốn hỏi hắn hiện tại hận nhất là ai, hắn nhất định sẽ trả lời: Đó là ông trời. Chuyện là buổi sáng, Việt Tùy giúp hắn chải đầu, hắn với một đầu tóc dài thật sự là bất đắc dĩ. Thế là đành ngơ ngác để Việt Tùy chải tóc, nhàm chán quá đành nhìn gương đồng xem thế nào. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng cũng đủ để hắn nhìn rõ hình dáng của mình. Hắn lập tức không để ý Việt Tùy đã chải tóc tốt hay chưa, trực tiếp nhào đến bồn nước, tinh tế xem xét. Sau đó, hắn thật sự cảm thấy ông trời đang đùa giỡn hắn. Không phải chủ nhân thân thể này lớn lên quá xấu xí, không người nào chấp nhận nổi. Ngược lại, hắn lớn lên quá mức tốt đẹp, vượt qua phạm vi tưởng tượng của Việt Thương. Ông trời a, hắn đột nhiên có ý nghĩ hủy đi khuôn mặt này. Kiếp trước hắn cũng không phải có bề ngoài quá xuất chúng, nhưng lại tràn đầy kiên nghị, thuần chất đàn ông. Hắn luôn tưởng tượng khuôn mặt ở kiếp này của hắn nên giống Việt Tùy một chút, tuấn mỹ nhưng không mất dương cương, lãnh khốc lại kiên nghị, giơ tay nhấc chân đều có nam tính. Nhưng sự thật thì, hắn đúng là một tên hồng nhan họa thủy, đôi mắt hẹp dài, tựa tiếu phi tiếu, đôi môi diễm hồng, một bộ dáng cầu người tới hái. Bởi vậy, hắn liền tức giận, trừng trừng nhìn khuôn mặt mình trong gương, vậy nhưng lại khiến cho khuôn mặt càng thêm vẻ phong tình vô hạn, xinh đẹp, mị hoặc. Hắn đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Việt Tùy chạy vội qua đỡ được thân thể đã mềm nhũn của Việt Thương. “Thương? Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, không cần để ý, ngươi mau làm cho ta biến mất đi a.”
“…”
“Tùy, ta hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta!”
“ Chuyện gì?”
“ Ngươi cảm thấy khuôn mặt ta thế nào?”
Việt Tùy hơi dừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ nên xem dùng từ gì, cuối cùng nói ra bốn chữ:”
Phong hoa tuyệt đại.”
Việt Thương vừa thấy có gì đó đập vào mặt, có chút chật vật. Việt Tùy vừa vặn nhảy tới, muốn chắn trước mặt Việt Thương. Việt Thương một tay chế trụ thắt lưng y, vòng tay một cái đã chắn trước mặt Việt Tùy, liền bị một màn bụi phấn phủ xuống người, thế nhưng hắn cũng kịp ném thanh chủy thủ cắm vào yết hầu của tên cướp, một chiêu đã khiến tên cướp tuyệt khí. “ Thương, ngươi có hay không…”
Việt Tùy chưa nói xong, Việt Thương đã hung hang chặn lại y: “ Ngươi đi ra chắn cái gì, thiếu chút nữa độc liền rơi xuống người ngươi!”
“ Thương, ta…”
“ Ngươi không phải nói ta bách độc bất xâm sao, chút độc nho nhỏ ấy thì tính làm gì? Việt Thương trắng mắt liếc Việt Tùy, bách độc bất xâm là do y chính miệng nói với hắn, như thế nào trước tình huống này lại quên a. Phủi đi lớp bụi phấn trên người mình, Việt Thương đi đến bên chỗ tên cướp bị mất mạng, lấy lại tùi tiền cho Việt Tùy:”
Sớm biết thế này thì trực tiếp đấu võ, đúng là làm điều thừa mà.”
Việt Tùy không nói lời nào, lẳng lặng đi theo phía sau Việt Thương. Việt Thương thở dài, nắm lấy tay Việt Tùy, kéo y lại bên mình. Người này, không thích đối diện hắn, chỉ thích ở phía sau trốn tránh hay sao? “ Ta biết ngươi tốt với ta, ta không trách ngươi, chúng ta tìm một chỗ qua đêm đi.”
Việt Tùy đang cúi đầu, nghe được lời Việt Thương nói, liền hơi ngẩng đầu nhìn Việt Thương, sau đó liền gật đầu đáp ứng.