Thệ Tử Tương Tuỳ
Chương 80 :
Ngày đăng: 02:10 27/06/20
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C80Sức hồi phục của Việt Tùy quả thực rất đáng kinh ngạc. Sau khi độc tố được giải trừ, thân thể của y tốt lên trông thấy, ngay ngày thứ hai đã có thể xuống giường chậm rãi đi lại được rồi. Vì thế, Việt Thương liền mang y chạy qua chạy lại khắp nơi trên ngọn núi này.
Bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu, thêm nữa lại hôn mê quá lâu ngày, cho nên động tác của Việt Tùy vẫn có phần cứng nhắc, đi đứng cũng hơi hơi chậm chạp. Việt Thương vin vào cái cớ này, lấy danh nghĩa lo lắng y đi lại bất tiện mà ngang nhiên quang minh chính đại vòng tay ôm eo của đối phương.
Việt Tùy sớm đã quen với tính khí vừa bá đạo lại pha lẫn một chút ôn nhu của Việt Thương, cho nên cũng không cố tình nói toạc ra, cứ để mặc hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó. Sau khi suýt nữa mất đi cơ hội được ở bên cạnh đối phương, thời khắc này đối với y mà nói lại càng trân quý và đáng để cảm tạ thượng thiên hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc, y vẫn là đánh giá quá thấp độ dày da mặt của người nọ. Vừa mới đi ra ngoài hơn mười thước, bàn tay to lớn vốn dĩ đặt nhẹ bên hông y đã bắt đầu có chút không yên, liên tục động chuyển lên lên xuống xuống.
Việt Tùy ban đầu chỉ đơn giản cho rằng đi đường tự nhiên sẽ nảy sinh một vài va chạm, cho nên cũng không để tâm, chỉ tận lực đặt hết chú ý lên đôi chân mình. Mỗi một bước đi, y đều cố gắng khống chế sức lực, cảm nhận sự cứng nhắc của cơ bắp và xương đùi, sau đó quyết định giữ nguyên hoặc là gia tăng khí lực để bước những bước tiếp theo. Cứ như thế tập đi một lúc, động tác dưới chân đã bắt đầu linh hoạt hẳn lên.
Y nghĩ, chỉ cần mình mỗi ngày chịu khó ra ngoài đi lại, một thời gian ngắn liền có thể nhanh nhẹn như lúc ban đầu rồi, công phu đình trệ một tháng nay, ngày sau cũng sẽ bỏ ra một chút thời gian để…
Vừa nghĩ tới đó, cánh mông bên trái bất chợt bị người xoa nhẹ một cái. Việt Tùy giống như bị kim châm, toàn thân nhất thời run rẩy không thôi, trong nháy mắt có loại kích động muốn nghiêng người bỏ chạy.
Bất quá, bàn tay to lớn của người nào đó tức thì giữ chặt vòng eo y, mạnh mẽ kéo lại bên mình. Kế tiếp, bàn tay nọ không yên phận được quá hai giây đã lại bắt đầu lần mò xuống dưới, nhéo nhéo cái mông vừa vểnh lại vừa căng cứng kia mấy cái. Việt Tùy cúi đầu tận lực ức chế hô hấp đang có xu hướng mỗi lúc một dồn dập của chính mình.
Núi này tuy rằng không có người ngoài, thế nhưng Ôn Đình và Sơ Nhất dù sao cũng thường xuyên qua lại để tìm hái thảo dược hoặc là săn vài con thú hoang dã về làm đồ ăn, nếu như bị bọn họ bắt gặp đương nhiên là phi thường không tốt. Vì thế Việt Tùy nghiêng đầu nhìn Việt Thương, muốn nói vài lời gì đó.
Thế nhưng, vừa thoáng liếc thấy một bên mặt nghiêng xinh đẹp tao nhã của người kia và cả khóe môi khe khẽ cong lên nơi miệng hắn, lời còn chưa kịp thốt ra đã vội vàng tan biến vào hư không. Trái tim Việt Tùy đập càng lúc càng dồn dập, sâu trong cơ thể tựa hồ có một ngọn lửa đang hừng hực cháy lên.
Người nọ hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt vừa trong veo như nước hồ thu vừa mang theo vài tia tiếu ý. Hắn ghé miệng vào tai của đối phương, thì thầm hỏi nhỏ, “Làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào sao?”
Khí tức ấm áp của người kia nương theo từng chữ bật ra nơi miệng hắn mà phả thẳng vào vành tai nhạy cảm của Việt Tùy, khiến cho y cảm thấy trái tim mình dường như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Có chút không được tự nhiên, y vội vã quay đầu sang một bên, đáp, “Thuộc hạ hơi mệt, mau trở về đi.”
Y chính là không muốn tình thế ái muội như vậy tiếp tục diễn ra, bởi vì y sợ chính mình sẽ không kiềm chế được mà làm ra những hành động vô cùng mất mặt. Thân thể dưới sự dạy dỗ của người nào đó đã trở nên mẫn cảm cực kỳ, căn bản không thể chịu nổi vài chiêu khiêu khích. Tỷ dụ như lúc này đây, chẳng qua chỉ là người nọ tùy tiện dùng tay bóp nhẹ lên mông y mấy cái mà thôi, y thế nhưng đã cảm thấy thân thể nóng ran lên rồi.
Mà bay tay vẫn luôn càn quấy của người nọ, ngay sau đó cư nhiên lại đường đường chính chính đặt lên hông của Việt Tùy, như thể hành động vừa rồi cũng chỉ là vô tình trượt xuống.
Chỉ tiếc Việt Tùy lại vì bàn tay này mà cảm thấy thắt lưng căng thẳng một hồi, hiện tại đã bắt đầu mỏi đến mức mềm nhũn ra.
Vì vậy y có chút khẩn trương, thậm chí lên tiếng thúc giục Việt Thương nhanh chóng trở về để phòng ngừa bản thân mình nhịn không được mà phát ra một vài âm thanh không được hay ho cho lắm, hoặc là làm ra những chuyện không được đẹp mặt gì ở chỗ này.
Đáng tiếc, y đã quên, người nọ từ trước đến nay đều thích ức hiếp y ở những nơi như vậy.
Thấy Việt Tùy vội vàng và cấp bách, Việt Thương trái lại càng không nguyện ý trở về, “Muốn nhanh chóng hồi phục đương nhiên phải chịu khó tăng cường luyện tập. Mới đi không bao lâu, vì sao đã vội về?”
Nói là nói như thế, nhưng Việt Tùy cũng không hy vọng nhanh chóng trở về như vậy đi. Chẳng qua chủ tử đã lên tiếng, cho nên y cũng không nỡ khước từ.
Cúi đầu trầm mặc để cho người kia dẫn dắt, Việt Tùy tiếp tục đi theo bên cạnh hắn. Chỉ là y không phát hiện ra, bọn họ đã tách khỏi con đường mà Ôn Đình và Sơ Nhất vẫn thường đi qua đi lại, từng bước tiến vào một địa phương hoang vu hẻo lánh khác.
Việt Tùy miên man suy nghĩ, tất nhiên không chú ý tới sự thay đổi của lộ trình. Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của y đều đổ dồn lên bàn tay đang đặt bên hông mình. Bàn tay nọ cứ an phận được một lúc lại bắt đầu lần mò sờ mó, men theo thắt lưng căng thẳng của y mà lên lên xuống xuống, có lúc còn trượt thẳng tới cặp mông xinh đẹp mà nhéo nhéo xoa xoa.
“Chủ tử.” Việt Tùy nhịn không nổi nữa, lấy hết can đảm lên tiếng gọi người kia.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, y liền bị người nọ cường thế đè lên một gốc đại thụ thô to và vững chắc. Nhìn vào đôi mắt đang gắt gao dán chặt lên mặt mình, Việt Tùy chỉ cảm thấy thật sâu trong đôi con ngươi đen láy mà sáng ngời ấy tựa hồ đang không ngừng cuộn lên một cơn lốc xoáy, mạnh mẽ hút lấy toàn bộ linh hồn và trí lực của y.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn? Đã cứng đến như vậy rồi…” Vừa nói, Việt Thương vừa vươn tay nắm lấy phân thân của Việt Tùy, không nặng không nhẹ mà bóp một cái.
Việt Tùy kìm chế không để chính mình thất thố mà khe khẽ hô lên, đồng thời rụt người về phía sau. Nhưng là ngay sau đó, y đau khổ nhận ra, bản thân mình hiện tại cơ bản không hề có đường né tránh.
Đến thời điểm này, có ngu ngốc hơn nữa y cũng phải nhận ra ý đồ của người nọ. Những hành động tưởng như vô ý lúc trước kia vốn dĩ không phải là vô tình.
Việt Thương cao hứng áp chặt lên thân thể Việt Tùy, liếm liếm vành tai mẫn cảm của y, “Bộ dáng xấu hổ này thật là khả ái, ta nhìn mà chỉ muốn một hơi nuốt ngươi vào bụng thôi.”
“Chủ tử…” Việt Tùy có chút e ngại mà đảo mắt nhìn xung quanh, “Trở về rồi sẽ…”
Đáng tiếc người kia vốn không hề cho y cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, hai bàn tay to lớn linh hoạt cởi bỏ xiêm y trên người đối phương.
Không khí thanh lãnh ở nơi núi rừng hoChương 81: Sau khi lắng đọng bụi trầnang vắng dần dần giúp cho Việt Tùy khôi phục ý thức đã mụ mị bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt kia. Y nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người nọ, lại cảm nhận độ ấm khi hai thân thể dán sát vào nhau, sau đó nhẹ nhành khép mắt, vòng tay ôm lấy cổ của đối phương. Mà thôi, chỉ cần người kia muốn thì ở đâu cũng không sao cả.
Cảm nhận người dưới thân đã dần thả lỏng và tiếp nhận, ý cười trên môi Việt Thương lại càng rõ nét hơn.
Khi tính khí nóng bỏng và cứng rắn của nam nhân một lần nữa sát nhập vào huyệt khẩu chặt khít của mình, thẳng một đường đâm vào nơi sâu nhất cũng là lúc một chút thanh tỉnh cuối cùng của Việt Tùy triệt để tiêu tan. Y ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ Việt Thương, hai chân quấn quanh hông hắn, giống như một con gấu lớn mà phối hợp với từng động tác đưa đẩy của đối phương. Thoáng chốc, tất cả những gì đọng lại trong đầu óc Việt Tùy chỉ còn là từng luồng bạch quang liên tục lóe sáng lên.
Việt Thương đặt người nọ lên thân cây, ôm lấy hai bắp đùi của y, điên cuồng sáp nhập. Nhưng là đang lúc tận hứng lại đột nhiên nghe được có người từ xa bước tới, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy đoạn đối thoại của đối phương.
“A Nhất, ngươi có nghe thấy tiếng gì khônChương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C81Thương thế của Việt Tùy hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Mấy ngày sau, y đã có thể hoạt động tự do và thoải mái được rồi, vì thế Sơ Nhất liền có thêm một đối thủ để luyện võ.
Ôn Đình nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại trong sân, vừa tủm tỉm cười vừa cắt cỏ và chăm bón dược thảo. Còn Việt Thương thì dựa vào khung cửa dược phòng, thấp mắt hạ mi, bộ dạng vô cùng buồn ngủ.
Đến khi luyện tập xong xuôi, Sơ Nhất liền chủ động đi đun nước, tưới cây, sau đó lại chạy tới lau mồ hôi giúp cho Ôn Đình, thậm chí còn âm thầm giúp đối phương che nắng.
Trong khi đó, Việt Tùy nhanh chóng trở lại bên người Việt Thương, vừa thấy bộ dáng khép mi như đang ngủ gật của đối phương liền vội vàng đẩy nhanh cước bộ. Mà người kia lại dường như có cảm ứng, rất tự nhiên và đúng lúc gục đầu lên ngực của y. Việt Tùy nhanh chóng vòng tay ôm lấy Việt Thương, sau đó nhẹ nhàng khom người ôm ngang thân thể hắn, bế người nọ trở về giường.
Ngày tháng cứ vậy mà êm trôi. Cuộc sống ở trên núi bình yên mà thanh tịnh, cũng đặc biệt rất ít thị phi. Nơi này đúng là một chốn ẩn cư lánh đời đích thực.
Đáng tiếc, Việt Thương thân là lâu chủ của Thương Nguyệt lâu, căn bản không thế cứ mãi hưởng thụ những tháng ngày bình yên như thế, huống hồ hắn cũng không cách nào vứt bỏ những thủ hạ tận tâm kia.
Thời gian bọn họ ở tại nơi này cũng không phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chẳng qua người đưa tin, vốn dĩ một ngày vài lần, đến nay đã chuyển thành mấy ngày một lần, vô hình chung tần số giảm đi rất nhiều.
Việt Tùy ôm Việt Thương đặt lên giường xong xuôi liền ra ngoài mang vào một chiếc ghế, sau đó cứ thế mà lặng lẽ canh gác ở bên người hắn. Y ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, nhìn đến mức say mê, cứ như thể linh hồn chỉ trong nháy mắt đã bị hút cạn ra bên ngoài vậy.
Bất giác ánh mắt của Việt Tùy vô tình rơi xuống một phong thư đặt bên gối. Lúc này y mới hồi thần. Xem ra đây là mật thư mới vừa chuyển tới. Việt Tùy tiện tay cầm lấy, mở ra. Bên trên lá thư thế mà được viết chi chít chữ.
Nội dung trong thư khiến cho Việt Tùy có phần ngơ ngẩn. Chẳng trách đám người Uất Trì Vô Ương, sau khi bị mất Cổ vương liền một đường truy sát y kia giữa đường lại bặt vô âm tín. Thì ra Tiêu Nhất Sơn đã đánh tiếng về hành tung của Uất Trì Vô Ương và Miêu dân tới tai Vũ vương.
Vũ vương là một tên lòng dạ đa nghi. Mặc dù quan hệ giữa Uất Trì Vô Ương và người Miêu, hắn cơ bản chưa bao giờ biết đến, thế nhưng khi nhận được thông tin vẫn tức tốc phái người ráo riết điều tra. Kết quả của vụ việc này thế mà lại đào bới ra một cố sự đã trải qua từ rất nhiều năm, thậm chí còn liên quan đến đương kim Thái hậu. Không ngờ vị Thái hậu kia lại là giả mạo. Nàng chẳng qua chỉ là một Miêu nữ được Thái hậu đích thực trước khi tiến cung chọn làm nha hoàn, sau này theo người nhập cung. Ngày ấy, sau khi Thái hậu thật được tiên đế sủng ái thì rất nhanh đã hoài thai, cũng nhờ đó mà chiếm đủ cưng chiều cùng ưu ái.
Thế nhưng nha hoàn kia cũng không phải là một Miêu nữ bình thường. Ả ta cư nhiên muốn đảo khách thành chủ, lợi dụng sự tín nhiệm của Thái hậu đích thực mà dễ dàng giết chết nàng rồi tự mình thế thân. Thậm chí ả còn dùng bí pháp của Miêu Cương để lột da mặt của nữ nhân kia xuống, sau đó đắp lên mặt mình, khiến cho người ngoài không cách nào phân biệt được đâu là thật – giả.
Nhờ đoạt được sự sủng ái vốn dĩ là của của nữ nhân nọ, sau này ả lại có cơ hội hoài thai Bát hoàng tử, thậm chí còn vô tình ngồi lên ngôi vị hoàng thái hậu kia. Chỉ tiếc lòng dạ ả ta quá mức tham lam, cứ một mực muốn nhi tử thân sinh của mình thực sự được lên ngôi hoàng đế.
Chẳng ngờ Uất Trì Vô Ương không những thất bại thảm hại mà còn để lộ ra nhược điểm mấu chốt sau cùng, kết quả bị Vũ vương nắm được, sai người tỉ mỉ tra xét một phen. Vũ vương ban đầu còn tưởng Thái hậu cưng chiều ấu đệ hơn chẳng qua là bởi vì hắn thân là trưởng tử cho nên mới cần nghiêm khắc. Ngờ đâu, người nọ thế nhưng chẳng những không phải thân mẫu của mình mà còn là hung thủ đã sát hại bà. Đáng hận nhất chính là, ả ta cư nhiên xúi giục kẻ khác lập mưu soán ngôi đoạt đi vương vị của hắn.
Thù mới lại thêm hận cũ chất chồng, Vũ vương quyết định ban chết cho Thái hậu, sau đó trực tiếp dấy binh vây đánh người Miêu. Đối phương bên kia thế nhưng sống chết kháng cự đến cùng khiến cho trận chiến kéo dài hơn nửa tháng. Rốt cuộc Miêu dân vũng không địch lại đạo quân hùng mạnh của một quốc gia, nhanh chóng bị đánh cho tơi bời hoa lá, còn bản thân Uất Trì Vô ương cũng vong mạng ở trong hỗn chiến.
Sau khi đọc hết lá thư này, Việt Tùy nhịn không được mà thoáng chút nhíu mày. Khoảng thời gian hai người bọn họ ẩn cư trong núi, ngoài kia thế nhưng đã náo loạn đến trời long đất lở.
Ánh mắt y bất giác dừng lại trên vầng trán cao rộng của người nào đó, còn có vẻ mặt bình thản khi đang say ngủ của đối phương, tâm tình cũng nhờ đó mà yên ổn đi một chút.
Y cong khóe miệng xuất ra một nụ cười nhàn nhạt. Thế giới bên ngoài có như thế nào thì cũng có liên quan gì tới y đâu? Thế giới của y chỉ cần có nam nhân ở trước mặt này, vậy là đủ. Người này chính là trời của y, là đất của y, là tất cả thế giới mà y cần phải có.
Si ngốc nhìn ngắm người nọ một hồi, mãi cho đến khi Ôn Đình ở ngoài thúc giục tới giờ ăn cơm, Việt Tùy mới phát hiện đã quá trưa rồi. Y vậy mà đã ngẩn ngơ ngắm nhìn người này suốt một buổi, chỉ sợ Ôn Đình và Sơ Nhất bận rộn chạy qua chạy lại trong sân cũng đã tận mắt chứng kiến hết rồi đi.
Hầu hạ Việt Thương rời giường thay y phục xong xuôi, Việt Tùy mới nói lại nội dung phong mật thư kia một lần. Y không thấy Việt Thương phát sinh bất luận phản ứng gì, cho nên cũng không nói thêm điều gì nữa.
Việt Thương miễn cưỡng tựa vào lồng ngực người kia, mặc cho y giúp mình mặc áo chải đầu. Một lúc lâu sau, Việt Thương mới rất không kiên nhẫn nói, “Đừng mất công chuẩn bị nữa, dù sao một lát trở về cũng lại cởi ra thôi.”
Hiện tại mình đang giúp hắn chải đầu, cái này thì có liên quan gì đến chuyện cởi quần áo? Việt Tùy ngẩn người, sau đó hình như lại nghĩ tới ý tứ đầy ái muội của đối phương mà nhất thời đỏ mặt.
“Ừm, nói với Sơ Nhất một tiếng.”
Việt Tùy gật đầu. Y đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Việt Thương. Uất Trì Vô Ương dù sao cũng từng là chủ tử của Sơ Nhất, kết cục của người kia, Sơ Nhất vẫn là nên biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Trên bàn ăn, Việt Tùy đưa lá thư giao cho Sơ Nhất. Sơ Nhất cũng không biết được bao nhiêu chữ nghĩa, vì thế liền để Ôn Đình đọc cho nghe.
Nghe xong, Sơ Nhất cũng không bộc lộ biểu tình gì đặc biệt, chỉ đơn giản gật đầu một cái, ý bảo đã biết rồi.
Trái lại, Ôn Đình thế nhưng rất mực e dè mà nhìn hắn, hỏi, “Ngươi buồn sao?” Dù sao thì đối phương cũng là người mà hắn từng nguyện ý trung thành, tận tụy phục tùng cơ mà.
Nào ngờ Sơ Nhất lại quay sang nhìn Ôn Đình, nói một câu, “Ta có ngươi.”
Ôn Đình tự nhiên có chút khó hiểu mà gãi đầu, nhưng Việt Thương và Việt Tùy nghe đến đây thì liền hiểu rõ. Sát thủ chỉ trung thành với một vị chủ tử, hiện tại chủ tử mà Sơ Nhất nhận định chính là Ôn Đình, cho nên sống chết của Uất Trì Vô Ương đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Ở trên ngọn núi này đã nhiều ngày, nếu tiếp tục ở lại cũng không tệ, thế nhưng thiên hạ ngoài kia đang hỗn loạn, thêm nữa phó mặc toàn bộ Thương Nguyệt lâu cho một mình Tiêu Nhất Sơn xem ra cũng có chút không hợp lý đi, vì thế Việt Thương cuối cùng vẫn quyết định xuống núi.
Chung sống một thời gian, bọn họ cũng coi Ôn Đình và Sơ Nhất như là bằng hữu thâm giao. Việt Tùy rất hiếm khi coi một ai đó là tri âm tri kỷ, thế nhưng nếu như đã khắc ghi trong lòng rồi thì rất khó có thể xóa nhòa. Thời điểm biệt ly càng gần, tâm tình của y cũng theo đó mà càng trở nên trầm thấp. Tuy rằng thường ngày y vốn cũng đã là một kẻ kiệm lời, thế nhưng những chuyển biến rất nhỏ này cũng không cách nào thoát khỏi tầm mắt Việt Thương.
Đến ngày xuống núi, Việt Tùy cầm bao hành trang ra khỏi dược phòng, ngay sau đó liền bắt gặp Sơ Nhất và Ôn Đình cũng đang vác theo một cái bao tương tự, nhất thời có phần sửng sốt.
“Thương đại ca mời chúng ta cùng đi du sơn ngoạn thủy, dạo chơi khắp chốn giang hồ.”
Không đợi Việt Tùy hồi thần, Ôn Đình lại nói tiếp, “Ta hiện tại cũng là người của Thương Nguyệt lâu.”
Việt Tùy kinh ngạc quay đầu về phía Việt Thương đang cười mà như không cười, lặng lẽ nhìn y. Tiếp đó, y lại đảo mắt liếc sang Ôn Đình và Sơ Nhất, hai người bọn họ ấy vậy mà cũng đang mỉm cười, tựa hồ vô cùng cao hứng.
Sơ Nhất gật đầu với y một cái, Việt Tùy liền hiểu ra ý tứ của đối phương, vì thế cũng đáp lại bằng một cái gật đầu.g?”
Người vừa nói dừng lại một chút, lại nói, “Không có sao? Ta như thế nào lại nghe được có người … đang khóc?”
Thanh âm nọ rất nhanh liền biến mất. Việt Thương hiểu rõ, nhất định là Sơ Nhất đã thức thời mà mang Ôn Đình rời khỏi đây rồi. Hắn cười cười, cúi đầu nhìn nam tử đang thấp giọng rên rỉ ở dưới thân mình. Người nọ bởi vì khóai cảm mãnh liệt mà nhịn không được nước mắt tràn mi, thoạt nhìn đúng là có vài phần giống như đang khóc.
Bất quá, bộ dạng này của y, trên đời này chỉ có một mình hắn mới có thể được thấy mà thôi. Quả thực quá đỗi mê người.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C80Sức hồi phục của Việt Tùy quả thực rất đáng kinh ngạc. Sau khi độc tố được giải trừ, thân thể của y tốt lên trông thấy, ngay ngày thứ hai đã có thể xuống giường chậm rãi đi lại được rồi. Vì thế, Việt Thương liền mang y chạy qua chạy lại khắp nơi trên ngọn núi này.
Bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu, thêm nữa lại hôn mê quá lâu ngày, cho nên động tác của Việt Tùy vẫn có phần cứng nhắc, đi đứng cũng hơi hơi chậm chạp. Việt Thương vin vào cái cớ này, lấy danh nghĩa lo lắng y đi lại bất tiện mà ngang nhiên quang minh chính đại vòng tay ôm eo của đối phương.
Việt Tùy sớm đã quen với tính khí vừa bá đạo lại pha lẫn một chút ôn nhu của Việt Thương, cho nên cũng không cố tình nói toạc ra, cứ để mặc hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó. Sau khi suýt nữa mất đi cơ hội được ở bên cạnh đối phương, thời khắc này đối với y mà nói lại càng trân quý và đáng để cảm tạ thượng thiên hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc, y vẫn là đánh giá quá thấp độ dày da mặt của người nọ. Vừa mới đi ra ngoài hơn mười thước, bàn tay to lớn vốn dĩ đặt nhẹ bên hông y đã bắt đầu có chút không yên, liên tục động chuyển lên lên xuống xuống.
Việt Tùy ban đầu chỉ đơn giản cho rằng đi đường tự nhiên sẽ nảy sinh một vài va chạm, cho nên cũng không để tâm, chỉ tận lực đặt hết chú ý lên đôi chân mình. Mỗi một bước đi, y đều cố gắng khống chế sức lực, cảm nhận sự cứng nhắc của cơ bắp và xương đùi, sau đó quyết định giữ nguyên hoặc là gia tăng khí lực để bước những bước tiếp theo. Cứ như thế tập đi một lúc, động tác dưới chân đã bắt đầu linh hoạt hẳn lên.
Y nghĩ, chỉ cần mình mỗi ngày chịu khó ra ngoài đi lại, một thời gian ngắn liền có thể nhanh nhẹn như lúc ban đầu rồi, công phu đình trệ một tháng nay, ngày sau cũng sẽ bỏ ra một chút thời gian để…
Vừa nghĩ tới đó, cánh mông bên trái bất chợt bị người xoa nhẹ một cái. Việt Tùy giống như bị kim châm, toàn thân nhất thời run rẩy không thôi, trong nháy mắt có loại kích động muốn nghiêng người bỏ chạy.
Bất quá, bàn tay to lớn của người nào đó tức thì giữ chặt vòng eo y, mạnh mẽ kéo lại bên mình. Kế tiếp, bàn tay nọ không yên phận được quá hai giây đã lại bắt đầu lần mò xuống dưới, nhéo nhéo cái mông vừa vểnh lại vừa căng cứng kia mấy cái. Việt Tùy cúi đầu tận lực ức chế hô hấp đang có xu hướng mỗi lúc một dồn dập của chính mình.
Núi này tuy rằng không có người ngoài, thế nhưng Ôn Đình và Sơ Nhất dù sao cũng thường xuyên qua lại để tìm hái thảo dược hoặc là săn vài con thú hoang dã về làm đồ ăn, nếu như bị bọn họ bắt gặp đương nhiên là phi thường không tốt. Vì thế Việt Tùy nghiêng đầu nhìn Việt Thương, muốn nói vài lời gì đó.
Thế nhưng, vừa thoáng liếc thấy một bên mặt nghiêng xinh đẹp tao nhã của người kia và cả khóe môi khe khẽ cong lên nơi miệng hắn, lời còn chưa kịp thốt ra đã vội vàng tan biến vào hư không. Trái tim Việt Tùy đập càng lúc càng dồn dập, sâu trong cơ thể tựa hồ có một ngọn lửa đang hừng hực cháy lên.
Người nọ hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt vừa trong veo như nước hồ thu vừa mang theo vài tia tiếu ý. Hắn ghé miệng vào tai của đối phương, thì thầm hỏi nhỏ, “Làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào sao?”
Khí tức ấm áp của người kia nương theo từng chữ bật ra nơi miệng hắn mà phả thẳng vào vành tai nhạy cảm của Việt Tùy, khiến cho y cảm thấy trái tim mình dường như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Có chút không được tự nhiên, y vội vã quay đầu sang một bên, đáp, “Thuộc hạ hơi mệt, mau trở về đi.”
Y chính là không muốn tình thế ái muội như vậy tiếp tục diễn ra, bởi vì y sợ chính mình sẽ không kiềm chế được mà làm ra những hành động vô cùng mất mặt. Thân thể dưới sự dạy dỗ của người nào đó đã trở nên mẫn cảm cực kỳ, căn bản không thể chịu nổi vài chiêu khiêu khích. Tỷ dụ như lúc này đây, chẳng qua chỉ là người nọ tùy tiện dùng tay bóp nhẹ lên mông y mấy cái mà thôi, y thế nhưng đã cảm thấy thân thể nóng ran lên rồi.
Mà bay tay vẫn luôn càn quấy của người nọ, ngay sau đó cư nhiên lại đường đường chính chính đặt lên hông của Việt Tùy, như thể hành động vừa rồi cũng chỉ là vô tình trượt xuống.
Chỉ tiếc Việt Tùy lại vì bàn tay này mà cảm thấy thắt lưng căng thẳng một hồi, hiện tại đã bắt đầu mỏi đến mức mềm nhũn ra.
Vì vậy y có chút khẩn trương, thậm chí lên tiếng thúc giục Việt Thương nhanh chóng trở về để phòng ngừa bản thân mình nhịn không được mà phát ra một vài âm thanh không được hay ho cho lắm, hoặc là làm ra những chuyện không được đẹp mặt gì ở chỗ này.
Đáng tiếc, y đã quên, người nọ từ trước đến nay đều thích ức hiếp y ở những nơi như vậy.
Thấy Việt Tùy vội vàng và cấp bách, Việt Thương trái lại càng không nguyện ý trở về, “Muốn nhanh chóng hồi phục đương nhiên phải chịu khó tăng cường luyện tập. Mới đi không bao lâu, vì sao đã vội về?”
Nói là nói như thế, nhưng Việt Tùy cũng không hy vọng nhanh chóng trở về như vậy đi. Chẳng qua chủ tử đã lên tiếng, cho nên y cũng không nỡ khước từ.
Cúi đầu trầm mặc để cho người kia dẫn dắt, Việt Tùy tiếp tục đi theo bên cạnh hắn. Chỉ là y không phát hiện ra, bọn họ đã tách khỏi con đường mà Ôn Đình và Sơ Nhất vẫn thường đi qua đi lại, từng bước tiến vào một địa phương hoang vu hẻo lánh khác.
Việt Tùy miên man suy nghĩ, tất nhiên không chú ý tới sự thay đổi của lộ trình. Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của y đều đổ dồn lên bàn tay đang đặt bên hông mình. Bàn tay nọ cứ an phận được một lúc lại bắt đầu lần mò sờ mó, men theo thắt lưng căng thẳng của y mà lên lên xuống xuống, có lúc còn trượt thẳng tới cặp mông xinh đẹp mà nhéo nhéo xoa xoa.
“Chủ tử.” Việt Tùy nhịn không nổi nữa, lấy hết can đảm lên tiếng gọi người kia.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, y liền bị người nọ cường thế đè lên một gốc đại thụ thô to và vững chắc. Nhìn vào đôi mắt đang gắt gao dán chặt lên mặt mình, Việt Tùy chỉ cảm thấy thật sâu trong đôi con ngươi đen láy mà sáng ngời ấy tựa hồ đang không ngừng cuộn lên một cơn lốc xoáy, mạnh mẽ hút lấy toàn bộ linh hồn và trí lực của y.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn? Đã cứng đến như vậy rồi…” Vừa nói, Việt Thương vừa vươn tay nắm lấy phân thân của Việt Tùy, không nặng không nhẹ mà bóp một cái.
Việt Tùy kìm chế không để chính mình thất thố mà khe khẽ hô lên, đồng thời rụt người về phía sau. Nhưng là ngay sau đó, y đau khổ nhận ra, bản thân mình hiện tại cơ bản không hề có đường né tránh.
Đến thời điểm này, có ngu ngốc hơn nữa y cũng phải nhận ra ý đồ của người nọ. Những hành động tưởng như vô ý lúc trước kia vốn dĩ không phải là vô tình.
Việt Thương cao hứng áp chặt lên thân thể Việt Tùy, liếm liếm vành tai mẫn cảm của y, “Bộ dáng xấu hổ này thật là khả ái, ta nhìn mà chỉ muốn một hơi nuốt ngươi vào bụng thôi.”
“Chủ tử…” Việt Tùy có chút e ngại mà đảo mắt nhìn xung quanh, “Trở về rồi sẽ…”
Đáng tiếc người kia vốn không hề cho y cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, hai bàn tay to lớn linh hoạt cởi bỏ xiêm y trên người đối phương.
Không khí thanh lãnh ở nơi núi rừng hoChương 81: Sau khi lắng đọng bụi trầnang vắng dần dần giúp cho Việt Tùy khôi phục ý thức đã mụ mị bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt kia. Y nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người nọ, lại cảm nhận độ ấm khi hai thân thể dán sát vào nhau, sau đó nhẹ nhành khép mắt, vòng tay ôm lấy cổ của đối phương. Mà thôi, chỉ cần người kia muốn thì ở đâu cũng không sao cả.
Cảm nhận người dưới thân đã dần thả lỏng và tiếp nhận, ý cười trên môi Việt Thương lại càng rõ nét hơn.
Khi tính khí nóng bỏng và cứng rắn của nam nhân một lần nữa sát nhập vào huyệt khẩu chặt khít của mình, thẳng một đường đâm vào nơi sâu nhất cũng là lúc một chút thanh tỉnh cuối cùng của Việt Tùy triệt để tiêu tan. Y ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ Việt Thương, hai chân quấn quanh hông hắn, giống như một con gấu lớn mà phối hợp với từng động tác đưa đẩy của đối phương. Thoáng chốc, tất cả những gì đọng lại trong đầu óc Việt Tùy chỉ còn là từng luồng bạch quang liên tục lóe sáng lên.
Việt Thương đặt người nọ lên thân cây, ôm lấy hai bắp đùi của y, điên cuồng sáp nhập. Nhưng là đang lúc tận hứng lại đột nhiên nghe được có người từ xa bước tới, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy đoạn đối thoại của đối phương.
“A Nhất, ngươi có nghe thấy tiếng gì khônChương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C81Thương thế của Việt Tùy hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Mấy ngày sau, y đã có thể hoạt động tự do và thoải mái được rồi, vì thế Sơ Nhất liền có thêm một đối thủ để luyện võ.
Ôn Đình nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại trong sân, vừa tủm tỉm cười vừa cắt cỏ và chăm bón dược thảo. Còn Việt Thương thì dựa vào khung cửa dược phòng, thấp mắt hạ mi, bộ dạng vô cùng buồn ngủ.
Đến khi luyện tập xong xuôi, Sơ Nhất liền chủ động đi đun nước, tưới cây, sau đó lại chạy tới lau mồ hôi giúp cho Ôn Đình, thậm chí còn âm thầm giúp đối phương che nắng.
Trong khi đó, Việt Tùy nhanh chóng trở lại bên người Việt Thương, vừa thấy bộ dáng khép mi như đang ngủ gật của đối phương liền vội vàng đẩy nhanh cước bộ. Mà người kia lại dường như có cảm ứng, rất tự nhiên và đúng lúc gục đầu lên ngực của y. Việt Tùy nhanh chóng vòng tay ôm lấy Việt Thương, sau đó nhẹ nhàng khom người ôm ngang thân thể hắn, bế người nọ trở về giường.
Ngày tháng cứ vậy mà êm trôi. Cuộc sống ở trên núi bình yên mà thanh tịnh, cũng đặc biệt rất ít thị phi. Nơi này đúng là một chốn ẩn cư lánh đời đích thực.
Đáng tiếc, Việt Thương thân là lâu chủ của Thương Nguyệt lâu, căn bản không thế cứ mãi hưởng thụ những tháng ngày bình yên như thế, huống hồ hắn cũng không cách nào vứt bỏ những thủ hạ tận tâm kia.
Thời gian bọn họ ở tại nơi này cũng không phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chẳng qua người đưa tin, vốn dĩ một ngày vài lần, đến nay đã chuyển thành mấy ngày một lần, vô hình chung tần số giảm đi rất nhiều.
Việt Tùy ôm Việt Thương đặt lên giường xong xuôi liền ra ngoài mang vào một chiếc ghế, sau đó cứ thế mà lặng lẽ canh gác ở bên người hắn. Y ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, nhìn đến mức say mê, cứ như thể linh hồn chỉ trong nháy mắt đã bị hút cạn ra bên ngoài vậy.
Bất giác ánh mắt của Việt Tùy vô tình rơi xuống một phong thư đặt bên gối. Lúc này y mới hồi thần. Xem ra đây là mật thư mới vừa chuyển tới. Việt Tùy tiện tay cầm lấy, mở ra. Bên trên lá thư thế mà được viết chi chít chữ.
Nội dung trong thư khiến cho Việt Tùy có phần ngơ ngẩn. Chẳng trách đám người Uất Trì Vô Ương, sau khi bị mất Cổ vương liền một đường truy sát y kia giữa đường lại bặt vô âm tín. Thì ra Tiêu Nhất Sơn đã đánh tiếng về hành tung của Uất Trì Vô Ương và Miêu dân tới tai Vũ vương.
Vũ vương là một tên lòng dạ đa nghi. Mặc dù quan hệ giữa Uất Trì Vô Ương và người Miêu, hắn cơ bản chưa bao giờ biết đến, thế nhưng khi nhận được thông tin vẫn tức tốc phái người ráo riết điều tra. Kết quả của vụ việc này thế mà lại đào bới ra một cố sự đã trải qua từ rất nhiều năm, thậm chí còn liên quan đến đương kim Thái hậu. Không ngờ vị Thái hậu kia lại là giả mạo. Nàng chẳng qua chỉ là một Miêu nữ được Thái hậu đích thực trước khi tiến cung chọn làm nha hoàn, sau này theo người nhập cung. Ngày ấy, sau khi Thái hậu thật được tiên đế sủng ái thì rất nhanh đã hoài thai, cũng nhờ đó mà chiếm đủ cưng chiều cùng ưu ái.
Thế nhưng nha hoàn kia cũng không phải là một Miêu nữ bình thường. Ả ta cư nhiên muốn đảo khách thành chủ, lợi dụng sự tín nhiệm của Thái hậu đích thực mà dễ dàng giết chết nàng rồi tự mình thế thân. Thậm chí ả còn dùng bí pháp của Miêu Cương để lột da mặt của nữ nhân kia xuống, sau đó đắp lên mặt mình, khiến cho người ngoài không cách nào phân biệt được đâu là thật – giả.
Nhờ đoạt được sự sủng ái vốn dĩ là của của nữ nhân nọ, sau này ả lại có cơ hội hoài thai Bát hoàng tử, thậm chí còn vô tình ngồi lên ngôi vị hoàng thái hậu kia. Chỉ tiếc lòng dạ ả ta quá mức tham lam, cứ một mực muốn nhi tử thân sinh của mình thực sự được lên ngôi hoàng đế.
Chẳng ngờ Uất Trì Vô Ương không những thất bại thảm hại mà còn để lộ ra nhược điểm mấu chốt sau cùng, kết quả bị Vũ vương nắm được, sai người tỉ mỉ tra xét một phen. Vũ vương ban đầu còn tưởng Thái hậu cưng chiều ấu đệ hơn chẳng qua là bởi vì hắn thân là trưởng tử cho nên mới cần nghiêm khắc. Ngờ đâu, người nọ thế nhưng chẳng những không phải thân mẫu của mình mà còn là hung thủ đã sát hại bà. Đáng hận nhất chính là, ả ta cư nhiên xúi giục kẻ khác lập mưu soán ngôi đoạt đi vương vị của hắn.
Thù mới lại thêm hận cũ chất chồng, Vũ vương quyết định ban chết cho Thái hậu, sau đó trực tiếp dấy binh vây đánh người Miêu. Đối phương bên kia thế nhưng sống chết kháng cự đến cùng khiến cho trận chiến kéo dài hơn nửa tháng. Rốt cuộc Miêu dân vũng không địch lại đạo quân hùng mạnh của một quốc gia, nhanh chóng bị đánh cho tơi bời hoa lá, còn bản thân Uất Trì Vô ương cũng vong mạng ở trong hỗn chiến.
Sau khi đọc hết lá thư này, Việt Tùy nhịn không được mà thoáng chút nhíu mày. Khoảng thời gian hai người bọn họ ẩn cư trong núi, ngoài kia thế nhưng đã náo loạn đến trời long đất lở.
Ánh mắt y bất giác dừng lại trên vầng trán cao rộng của người nào đó, còn có vẻ mặt bình thản khi đang say ngủ của đối phương, tâm tình cũng nhờ đó mà yên ổn đi một chút.
Y cong khóe miệng xuất ra một nụ cười nhàn nhạt. Thế giới bên ngoài có như thế nào thì cũng có liên quan gì tới y đâu? Thế giới của y chỉ cần có nam nhân ở trước mặt này, vậy là đủ. Người này chính là trời của y, là đất của y, là tất cả thế giới mà y cần phải có.
Si ngốc nhìn ngắm người nọ một hồi, mãi cho đến khi Ôn Đình ở ngoài thúc giục tới giờ ăn cơm, Việt Tùy mới phát hiện đã quá trưa rồi. Y vậy mà đã ngẩn ngơ ngắm nhìn người này suốt một buổi, chỉ sợ Ôn Đình và Sơ Nhất bận rộn chạy qua chạy lại trong sân cũng đã tận mắt chứng kiến hết rồi đi.
Hầu hạ Việt Thương rời giường thay y phục xong xuôi, Việt Tùy mới nói lại nội dung phong mật thư kia một lần. Y không thấy Việt Thương phát sinh bất luận phản ứng gì, cho nên cũng không nói thêm điều gì nữa.
Việt Thương miễn cưỡng tựa vào lồng ngực người kia, mặc cho y giúp mình mặc áo chải đầu. Một lúc lâu sau, Việt Thương mới rất không kiên nhẫn nói, “Đừng mất công chuẩn bị nữa, dù sao một lát trở về cũng lại cởi ra thôi.”
Hiện tại mình đang giúp hắn chải đầu, cái này thì có liên quan gì đến chuyện cởi quần áo? Việt Tùy ngẩn người, sau đó hình như lại nghĩ tới ý tứ đầy ái muội của đối phương mà nhất thời đỏ mặt.
“Ừm, nói với Sơ Nhất một tiếng.”
Việt Tùy gật đầu. Y đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Việt Thương. Uất Trì Vô Ương dù sao cũng từng là chủ tử của Sơ Nhất, kết cục của người kia, Sơ Nhất vẫn là nên biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Trên bàn ăn, Việt Tùy đưa lá thư giao cho Sơ Nhất. Sơ Nhất cũng không biết được bao nhiêu chữ nghĩa, vì thế liền để Ôn Đình đọc cho nghe.
Nghe xong, Sơ Nhất cũng không bộc lộ biểu tình gì đặc biệt, chỉ đơn giản gật đầu một cái, ý bảo đã biết rồi.
Trái lại, Ôn Đình thế nhưng rất mực e dè mà nhìn hắn, hỏi, “Ngươi buồn sao?” Dù sao thì đối phương cũng là người mà hắn từng nguyện ý trung thành, tận tụy phục tùng cơ mà.
Nào ngờ Sơ Nhất lại quay sang nhìn Ôn Đình, nói một câu, “Ta có ngươi.”
Ôn Đình tự nhiên có chút khó hiểu mà gãi đầu, nhưng Việt Thương và Việt Tùy nghe đến đây thì liền hiểu rõ. Sát thủ chỉ trung thành với một vị chủ tử, hiện tại chủ tử mà Sơ Nhất nhận định chính là Ôn Đình, cho nên sống chết của Uất Trì Vô Ương đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Ở trên ngọn núi này đã nhiều ngày, nếu tiếp tục ở lại cũng không tệ, thế nhưng thiên hạ ngoài kia đang hỗn loạn, thêm nữa phó mặc toàn bộ Thương Nguyệt lâu cho một mình Tiêu Nhất Sơn xem ra cũng có chút không hợp lý đi, vì thế Việt Thương cuối cùng vẫn quyết định xuống núi.
Chung sống một thời gian, bọn họ cũng coi Ôn Đình và Sơ Nhất như là bằng hữu thâm giao. Việt Tùy rất hiếm khi coi một ai đó là tri âm tri kỷ, thế nhưng nếu như đã khắc ghi trong lòng rồi thì rất khó có thể xóa nhòa. Thời điểm biệt ly càng gần, tâm tình của y cũng theo đó mà càng trở nên trầm thấp. Tuy rằng thường ngày y vốn cũng đã là một kẻ kiệm lời, thế nhưng những chuyển biến rất nhỏ này cũng không cách nào thoát khỏi tầm mắt Việt Thương.
Đến ngày xuống núi, Việt Tùy cầm bao hành trang ra khỏi dược phòng, ngay sau đó liền bắt gặp Sơ Nhất và Ôn Đình cũng đang vác theo một cái bao tương tự, nhất thời có phần sửng sốt.
“Thương đại ca mời chúng ta cùng đi du sơn ngoạn thủy, dạo chơi khắp chốn giang hồ.”
Không đợi Việt Tùy hồi thần, Ôn Đình lại nói tiếp, “Ta hiện tại cũng là người của Thương Nguyệt lâu.”
Việt Tùy kinh ngạc quay đầu về phía Việt Thương đang cười mà như không cười, lặng lẽ nhìn y. Tiếp đó, y lại đảo mắt liếc sang Ôn Đình và Sơ Nhất, hai người bọn họ ấy vậy mà cũng đang mỉm cười, tựa hồ vô cùng cao hứng.
Sơ Nhất gật đầu với y một cái, Việt Tùy liền hiểu ra ý tứ của đối phương, vì thế cũng đáp lại bằng một cái gật đầu.g?”
Người vừa nói dừng lại một chút, lại nói, “Không có sao? Ta như thế nào lại nghe được có người … đang khóc?”
Thanh âm nọ rất nhanh liền biến mất. Việt Thương hiểu rõ, nhất định là Sơ Nhất đã thức thời mà mang Ôn Đình rời khỏi đây rồi. Hắn cười cười, cúi đầu nhìn nam tử đang thấp giọng rên rỉ ở dưới thân mình. Người nọ bởi vì khóai cảm mãnh liệt mà nhịn không được nước mắt tràn mi, thoạt nhìn đúng là có vài phần giống như đang khóc.
Bất quá, bộ dạng này của y, trên đời này chỉ có một mình hắn mới có thể được thấy mà thôi. Quả thực quá đỗi mê người.